Thursday, November 30, 2006

Lựa chọn cuộc sống - Choosing life


Tôi đã bỏ ra gần 20 năm trong cuộc đời mình chỉ để suy đi nghĩ lại hai việc: tiếp tục hút thuốc hay cố gắng từ bỏ thói quen này. Đấy là một cái vòng lẩn quẩn mà tôi không tài nào thoát khỏi được.

Khi cưới Cassie cách đây 10 năm, tôi vò nát gói thuốc và thề rằng sẽ không bao giờ hút nữa.

Khi chúng tôi mua căn nhà đầu tiên cách đây tám năm, tôi lặp lại lời thề bằng cách vứt bao thuốc xuống đất, lấy gót giày đạp nát mới thôi.

Khi con trai tôi _ Cole _ chào đời cách đây năm năm, tôi đã thẳng tay vứt những điếu thuốc vào thùng rác.

Rồi khi con gái Olivia được sinh ra ba năm sau đó, lại thêm một gói thuốc nữa bị quẳng đi không thương tiếc.

Thậm chí tôi đã bắt đầu luyện tập thể dục một cách say mê. Tôi nâng tạ, rồi chạy bộ năm ngày trong tuần bất kể mưa nắng. Tôi giảm được 18kg và các cơ bắp trở nên rắn chắc hơn nhưng tôi vẫn không bỏ thuốc được.

Hút thuốc trở thành một thói quen khó bỏ, nó tàn phá dần trí tuệ của bạn. Lẽ đương nhiên, bạn vẫn biết rằng hút thuốc sẽ gây ra những hậu quả chết người nhưng cơ thể bạn vẫn luôn thúc giục được thỏa mãn cơn thèm khát chất nicotine đó. Vì vậy tôi vẫn tiếp tục hút thuốc để cuộc sống từ từ vuột khỏi tay tôi mà không hề hay biết.

Một ngày nọ, ý chí mà bấy lâu nay tôi không có được chợt trỗi dậy mạnh mẽ, nó đến từ một nơi mà tôi không ngờ đến: đó là tâm hồn chưa hề bị vẩn đục của con trai tôi.

Khi Cassie chở Cole từ trường mẫu giáo về nhà, ngang qua một nghĩa trang, cậu nhóc chợt hỏi mẹ: “Có gì ở dưới những tấm bia kia thế hả mẹ?”.

Vợ tôi cân nhắc trước câu hỏi ấy một lúc, cố suy nghĩ để tìm câu trả lời thật nhẹ nhàng.

Sau cùng, khi nhận thấy rằng chẳng có câu trả lời nào đủ tế nhị, cô ấy buộc phải nói rõ:

“Người chết”.

“Thế bố cũng sẽ nằm đó bởi vì bố hay hút thuốc có phải không ạ?”, thằng bé hỏi lại.

“Mẹ hy vọng là không”, Cassie trả lời.

“Bố không nên hút thuốc”, Cole cao giọng có vẻ tức giận. Nó co chân đá phình phịch vào thành ghế phía trước: “Bố thật ngốc khi hút thuốc. Khi con 20 tuổi, bố sẽ chết mất thôi”.

Cassie lặng im hồi lâu, sững sờ trước trực giác nhạy bén của Cole. Ngay sau đó, thằng bé tỏ ra điềm tĩnh trở lại, cũng nhanh như lúc nó đột ngột nổi giận: “Con hy vọng sau khi bố chết, bố sẽ biến thành một con ma và quay về trò chuyện cùng con, giống như Obi-Wan Kenobi đã làm với Luke Skywalker trong phim Chiến tranh giữa các vì sao vậy”.

Chiều hôm ấy, khi tôi đi làm về, Cassie đã thuật lại câu chuyện đó cho tôi nghe. Cô ấy nhìn thẳng vào mắt tôi và nói: “Nó xem như anh đã chết, Will à. Nó tự nghĩ ra điều đó, và thừa nhận sự thật rằng một ngày nào đó anh sẽ không còn bên nó nữa. Và nếu nó chỉ có thể nhìn thấy anh dưới hình dạng của một con ma thì nó vẫn chấp nhận điều đó”.

Mặc dù những điều Cole nói tôi đều đã biết cả rồi, nhưng những lời lẽ chân thật và ngây thơ mà chỉ có trẻ con mới nghĩ ra ấy đã khiến tôi nhìn nhận lại một sự thật không thể nào tránh khỏi. Hút thuốc có thể kết thúc cuộc sống của một người, và khi tôi nằm dưới tấm bia mộ kia, cuộc sống này vẫn sẽ tiếp diễn mà không có tôi. Nếu tôi đã không thể gạt được đứa con trai năm tuổi của mình thì tại sao tôi lại cố tiếp tục lừa dối mình như thế này?

Tối hôm đó, tôi thấy Cole đang nằm trên chiếc ghế trường kỷ trong phòng sinh hoạt gia đình, cu cậu đang xem phim Quái Vật.

Tôi khẽ gọi con: “Cole à, bố đã suy nghĩ về những gì con đã nói với mẹ lúc chiều. Bố sẽ bỏ thuốc, nhưng bố cần con giúp một tay, bỏ thuốc một mình khó lắm con ạ”.

Từng giây trôi qua, thằng bé đang suy tính kế hoạch của mình. Đôi môi của cu cậu mím chặt, một dấu hiệu cho biết chắc là cu cậu đang suy nghĩ nhiều lắm. Cuối cùng, thằng bé nói: “Được rồi, chúng ta sẽ làm thế này bố nhé, mỗi buổi sáng và mỗi buổi tối, con sẽ nhắc bố đừng hút thuốc”.

“Con chắc chứ?”, tôi hỏi.

“Vâng ạ.”

“Con hứa chứ?”

“Đương nhiên rồi ạ.”

“Chà, kế hoạch hay đấy.”

Và, nhờ trời, kế hoạch của bố con tôi đã thực hiện được. Cứ mỗi khi tôi thấy thèm hút thuốc, tôi đều cố gạt bỏ cảm giác thèm muốn đó bằng cách nghĩ tới những ngôi mộ, về Obi-Wan Kenobi và về một cậu nhóc đã cố hết sức để giúp ông bố của nó thoát khỏi hoàn cảnh bế tắc. Những suy nghĩ ấy cũng giống một liều thuốc tâm linh, nó có khả năng chữa chứng nghiện nicotine của tôi rất hiệu quả.

Giờ đây, tôi hoàn toàn không đụng đến một điếu thuốc nào nữa. Thật sự thì tôi cũng có nhớ cái chất gây nghiện ấy, nhưng tôi đã lựa chọn một cuộc sống khác cho mình. Xét kỹ ra thì bọn trẻ cần có tôi dù có vẻ như không nhiều bằng tôi cần có chúng.

- William Wagner

Không có gì trong cuộc sống có sức tàn phá âm thầm như thói quen.

- Gertrude Atherton

Jack Canfield & Mark Victor Hansen

__________________

Choosing life

For nearly twenty years my life revolved around two things: smoking cigarettes _ and trying to quit smoking cigarettes. It was a vicious circle, one I couldn’t break.

When I married Cassie ten years ago, I crumpled up my pack of cigarettes and swore I was quitting.

When we bought our first house eight years ago, I marked that rite of passage by pulverizing my pack of cigarettes with my shoe heel.

When my son, Cole, was born five years ago, I slam-dunked my cigs into a garbage can.

And when my daughter, Olivia, was born three years later, yet another pack of butts bit the dust.

I even began working out fanatically _ lifting weights and running five days a week, rain or shine. I lost forty pounds and developed a rock-hard physique, but I never was able to outrun those cigarettes.

Smoking is an insidious habit; it scrambles your brain. Rationally, you know cigarettes are lethal _ but every cell in your body screams out for that nicotine. So I kept puffing away, the life slowly and invisibly being sucked right out of me.

One day the will power I had lacked arrived with brusque force, from a most unexpected place: an unclouded corner of my son’s mind.

As Cassie was driving Cole home from kindergarten, they passed a cemetery, which prompted the boy to ask: “Mom, what’s under tombstones?”

She pondered the question for a few moments, trying to think of a delicate answer. Realizing there was no delicate answer, she bluntly said, “Dead people.”

“Is that where Dad’s going to be because he smokes?” Cole asked.

“I hope not,” Cassie replied.

“Dad shouldn’t smoke,” Cole said, his voice rising in anger. He kicked the back of the front seat. “Dad’s stupid for smoking. When I’m twenty, he’ll be dead.”

Cassie was speechless, stunned by Cole’s intuitiveness. Then, just as quickly as he had exploded, he composed himself. “I hope he comes back as a ghost and talks to me,” he said placidly. “Like Obi-Wan Kenobi did to Luke Skywalker in Star Wars.”

When I arrived home from work that evening, Cassie recounted the story to me. She stared right into my eyes and said, “He’s already written you off, Will. He’s figured things out in his mind, come to terms with the fact that you won’t be around. And if he can only have you as a ghost, that’s what he’ll take.”

Although Cole hadn’t said anything I didn’t already know, his words _ delivered so honestly and innocently, as only a child

can do - distilled everything into a simple, unavoidable truth. Smoking could only lead to one conclusion, and when they placed me under that tombstone, life would have to go on without me. If I couldn’t even fool my own five-year-old kid, why was I continuing to try to fool myself?

Later that evening, I found Cole lying on the couch in the family room watching Monsters, Inc.

“Cole,” I softly said. “I’ve been thinking about what you said to Mom today, and I’m going to quit smoking. But I need your help. It’s too hard to do alone.”

The seconds ticked by as he hatched his plan. His lips were pursed, a sure sign that he was deep in thought. Finally, he spoke, “Okay. Here’s what we’ll do: every morning and every night, I’ll tell you not to smoke.”

“You’ll do that?” I asked.

“Yes.”

“Promise?”

“Yes.”

“Sounds like a plan.”

And, by God, it was. Every time I had an urge to smoke, I fought it off with thoughts of tombstones and Obi-Wan Kenobi and a little boy trying desperately to help his old man out of a jam. Those visions were like a psychic industrial-strength nicotine patch.

So here I am, checking off the days that I’ve been cigarette¬free. In fact I miss those darn things, but I’m choosing life over the alternative. After all, my kids need me _ although not nearly as much as I need them.

- William Wagner

Nothing in life is more corroding than habit.

- Gertrude Atherton

Jack Canfield & Mark Victor Hansen

http://www3.tuoitre.com.vn/Tusach/Book/ArticleView.aspx?ArticleID=171666&ChannelID=371

No comments: