Saturday, November 25, 2006

Chín vấn đề của Bộ Giáo dục và Đào tạo

Nhận được tổng số 31 ý kiến chất vấn bằng văn bản, Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo đã hệ thống lại thành 9 vấn đề để trả lời ĐB Quốc hội.

Không có trọng tâm cải cách chỉ có trọng tâm đổi mới?

Trả lời nhóm câu hỏi đâu là trọng tâm của cải cách giáo dục, Bộ trưởng Nguyễn Thiện Nhân nói Nghị quyết Quốc hội không đặt ra vấn đề cải cách, chỉ yêu cầu đổi mới chương trình giáo dục phổ thông.

Để nói về tầm quan trọng khi đã xác định cải tổ giáo dục, ông nói Việt Nam đến nay mới có 3 cuộc cải cách giáo dục. Theo ông, Nghị quyết 40/2000/QH10 của QH chỉ đề ra mục tiêu đổi mới chương trình giáo dục phổ thông là xây dựng nội dung chương trình, phương pháp giáo dục, sách giáo khoa phổ thông mới nhằm nâng cao chất lượng giáo dục toàn diện thế hệ trẻ...

Thực hiện Nghị quyết, chương trình và sách giáo khoa giáo dục phổ thông đã được tập trung đổi mới với những nét cơ bản như: bổ sung những thành tựu khoa học và công nghệ hiện đại phù hợp với năng lực tiếp thu của học sinh. Giảm bớt những nội dung mang tính hàn lâm, tăng những nội dung thiết thực có ý nghĩa đối với cuộc sống của học sinh; giảm hợp lý những kiến thức mang tính lý thuyết, tăng những kiến thức thực hành và vận dụng được vào cuộc sống....

Ngoài ra, Bộ trưởng cũng dẫn ra hàng loạt những thành tựu mới mà bộ đã đổi mới theo tinh thần Nghị quyết QH liên quan đến các chủ đề như phương pháp giáo dục, đánh giá kết quả giáo dục, về cơ sở vật chất và thiết bị dạy học, về đội ngũ giáo viên và cán bộ quản lý.

Sách giáo khoa lần này sẽ ổn định trong 10-15 năm?

Soạn: HA 967167 gửi đến 996 để nhận ảnh này
Bộ trưởng Giáo dục và Đào tạo Nguyễn Thiện Nhân.

Với nhóm câu hỏi đâu là giải pháp ổn định chương trình giáo dục và sách giáo khoa, Bộ trưởng Nhân cho biết ngay từ năm 2003, Bộ đã chuẩn bị hoàn thiện Chương trình giáo dục phổ thông. Thành lập Ban Chỉ đạo hoàn thiện Chương trình giáo dục phổ thông và 23 Tiểu ban hoàn thiện chương trình các môn học từ Tiểu học đến THPT, gồm 135 thành viên là các nhà khoa học, nhà sư phạm, cán bộ quản lý giáo dục và các nhà giáo có tay nghề cao đang giảng dạy ở các trường.

Bộ trưởng nói chương trình giáo dục phổ thông ban hành lần này sẽ được áp dụng ổn định trong vòng từ 10 đến 15 năm. Trong khoảng thời gian đó, yêu cầu cập nhật các thành tựu khoa học công nghệ mới có liên quan đến giáo dục phổ thông sẽ được thực hiện thông qua khâu hướng dẫn tổ chức thực hiện của Bộ để bảo đảm tính ổn định của Chương trình.

Cùng với việc ổn định Chương trình giáo dục phổ thông, sách giáo khoa cũng sẽ được ổn định.

Trả lời câu hỏi về đâu là giải pháp phát huy hiệu quả của chương trình và sách giáo khoa mới, ông chỉ cho biết việc xây dựng, nâng cao chất lượng đội ngũ giáo viên và cán bộ quản lý giáo dục theo Chỉ thị số 40-CT/TW của Ban Bí thư Trung ương Đảng cũng đặt ra yêu cầu cấp bách và “Bộ đã và đang từng bước khắc phục tình trạng thiếu giáo viên”.

Sau đó ông nêu ra một loạt các mục tiêu cho công tác đào tạo, bồi dưỡng giáo viên như xác định vị trí, vai trò xã hội và tiêu chuẩn phẩm chất theo yêu cầu nghề nghiệp của đội ngũ nhà giáo. Nâng cao trình độ và tay nghề chuyên môn, bồi dưỡng cho giáo viên khả năng tự học...

Cuối cùng, ông kết luận “nhìn chung, công tác bồi dưỡng giáo viên đã đáp ứng được yêu cầu đổi mới chương trình và sách giáo khoa. Bộ phận giáo viên có trình độ đào tạo đạt chuẩn trở lên và có tay nghề từ loại khá trở lên đã đáp ứng tốt yêu cầu của chương trình và sách giáo khoa mới; bộ phận giáo viên trình độ trung bình sau 1-2 năm tích luỹ kinh nghiệm đã theo kịp yêu cầu”.

Những hạn chế trong công tác thiết bị dạy học

Đối với nhóm câu hỏi về làm sao để tăng cường trang thiết bị dạy học, Bộ trưởng Nhân cho biết, Bộ đã xác định: Thiết bị dạy học là thành tố quan trọng góp phần đổi mới phương pháp dạy học.

Về giải pháp thực hiện chủ trương nói trên, Bộ đã có những giải pháp cụ thể như đề ra quy định về công tác thiết bị dạy học phổ thông, ban hành Danh mục thiết bị dạy học theo từng lớp học, ban hành mẫu thiết bị dạy học, ban hành các văn bản hướng dẫn...

Đánh giá về thiếu sót, hạn chế của công tác thiết bị dạy học, ông Nhân nói thời gian đầu thực hiện Bộ chưa ban hành mẫu thiết bị dạy học thống nhất, quy định số lượng trong danh mục thiết bị dạy học tối thiểu của một số thiết bị chưa sát thực tế nên các địa phương gặp khó khăn trong lập kế hoạch mua sắm, đối chiếu nghiệm thu, tập huấn giáo viên sử dụng hoặc một số nơi mua vượt quá số lượng cần thiết.

Ngoài ra, ông nêu thêm một số yếu kém ở địa phương như: thiết bị dạy ở một số địa phương không có chỗ để, chưa phát huy hiệu quả sử dụng do cơ sở vật chất, phòng học, phòng học bộ môn, phòng thí nghiệm còn thiếu thốn.

Một số địa phương mua sắm thiết bị quá số lượng quy định là do chưa thực hiện đúng hướng dẫn của Bộ về rà soát cơ sở vật chất, thiết bị dạy học hiện có và nhu cầu của các trường để mua sắm.

Chiều nay, bộ trưởng Nhân đã trả lời được 6 câu hỏi chất vấn trực tiếp. Ông tỏ ra xúc động khi nói về khó khăn của giáo viên miền núi...

Joe

Không phải ngẫu nhiên mà trong cơn sốt blog của giới trẻ từ Đông sang Tây, trong hằng hà sa số các blog xuất hiện trên mạng không phải mỗi ngày mà mỗi giờ, blog của Joe - tên thân mật của Joseph Ruelle - chàng sinh viên khoa tiếng Việt ĐHKHXH&NV Hà Nội - lại hấp dẫn được nhiều bạn đọc trẻ đến thế.

Hơn tất cả những “ông Tây rau muống” khác, trong những dòng nhật ký để ngỏ của mình, Joe bộc lộ một sự hiểu biết tường tận và ngộ nghĩnh về VN, một tình yêu tươi vui với ngôn ngữ và văn hóa VN - tình yêu không một chút nhuốm màu “hoài cổ” hay chuộng lạ. Và quan trọng hơn là những dòng nhật ký ấy vẫn được đều đặn viết mỗi ngày...

Trong một quán cà phê ở một ngõ nhỏ Hà Nội, giữa hai cuộc “chạy sô” - từ chính xác của Joe - chàng trai Canada này nói về mối duyên tình của mình với VN.

* Chào Joe, đắt sô quá nhỉ, chạy một ngày mấy cơ quan liền...

- Vâng, hôm nay là một ngày bận rộn, sáng tôi đi học ở trường, chiều đến văn phòng UNDP, tôi đang làm cố vấn truyền thông cho một dự án của họ. Xong ở đây bây giờ là tôi phải chạy ngay đến nhà in. Tôi đang phải theo dõi bản thảo cho một tài liệu của UNICEF. Tôi cũng đang làm bán thời gian cho một dự án khác của tổ chức này. Sinh viên phải làm nhiều để kiếm tiền đi chơi chứ. Tôi còn làm thêm cho một tổ chức phi chính phủ (NGO) nữa, càng làm càng thấy... vui, vì được đi khắp nơi và học thêm được nhiều tiếng Việt.

* Blog của Joe được nhiều người đọc và thích lắm, Joe thấy sao?

- Mình cũng thích vì thấy nhiều người thích blog của mình, nhưng nói thật là cũng hơi... choáng, vì viết nhật ký mà lại được... nhiều người hâm mộ, lại còn có báo đăng lại và gọi đến lấy nhuận bút, như thế là... vượt quá mức yêu cầu rồi. Đầu tiên chỉ định viết cho vui thôi mà. Mục đích chính là để tăng cường khả năng dùng và viết tiếng Việt, ai ngờ được là mọi người lại khoái chí nhảy vào bình luận rôm rả. Friends list của tôi khi làm blog chỉ có khoảng 20 người, sau vài hôm đã là 300, hết cả mức cho phép. Có lẽ mọi người thích thú vì có một người nước ngoài mà lại viết blog bằng tiếng Việt, chứ không chắc đã phải vì tôi viết hay đâu.

* Ai cũng tò mò là Joe học tiếng Việt ở đâu mà... vui tính thế?

- Thì tôi cũng đã nói trong blog rồi. Học ở trường, nhiều thầy cô dạy hay lắm. Học bạn bè, học ở vỉa hè. À, riêng vỉa hè Hà Nội thì có thể nói là một trường học tiếng Việt miễn phí hoàn hảo, từ chị bán hàng nước đến anh xe ôm đều tình nguyện, vui vẻ và hào phóng dạy tiếng Việt cho mình. Về chuyện này thì tôi rất tiếc cho các bạn nước ngoài ở VN, rất ít người trong số họ chịu học tiếng Việt một cách nghiêm túc, số người chịu tìm hiểu văn hóa của người VN lại càng ít hơn.

Trong khi họ không hiểu là không ở đâu trên thế giới mà người dân bản địa lại mến khách, dễ tính và tận tình chỉ dẫn cho người nước ngoài như ở VN. Cứ so sánh với các lưu học sinh VN ở nước ngoài sẽ thấy họ bắt chuyện với người bản địa khó hơn nhiều, đơn giản vì... mọi người bận quá, vội vã quá, không ai quan tâm đến ai. Ở VN, chỉ cần anh ngỏ ý muốn được giúp đỡ là sẽ có người giúp anh ngay, tất nhiên là đôi lúc sự giúp đỡ ấy cũng... hơi bị phiền toái - À, mà cái này gọi là “lệch pha” về văn hóa thôi mà.

* Cứ la cà với tiếng Việt ở hè phố thế Joe không sợ ngôn ngữ của mình sẽ bị “nôm na” quá à?

- À, thì mình sẽ học cả tiếng Việt “kinh điển” nữa chứ. Đã đọc xong Cánh đồng bất tận rồi nhé. Hơi bị hay! Dù phải toát mồ hôi hột và tra từ điển không biết bao nhiêu lần. Bà nhà văn này dùng nhiều từ ngữ Nam bộ quá, mà tôi thì mới đi Sài Gòn có ba lần thôi. Lê Vân yêu và sống thì dễ đọc hơn - vì nó “sến” hơn mà. Nhưng đọc cũng thấy hay hay. Văn học VN thì theo tôi hay nhất là Chí Phèo. Nam Cao viết lâu rồi mà đọc vẫn không thấy cũ.

Nhân vật này cũng lạ quá sức lạ, ở văn học phương Tây nhiều anh hùng và mỹ nhân quá, như Chí Phèo thật hiếm. Truyện Kiều thì tôi thú nhận là quá sức tôi. Tôi đã đọc bằng tiếng Anh để hiểu được nội dung, nhưng đọc thơ của Nguyễn Du thì tôi... vất vả lắm, cứ một câu thì phải mất... ba tiếng đồng hồ đấy. Nhưng tôi hi vọng với đà tiến bộ trên... blog mà mọi người đang động viên thế này, ba năm nữa tôi sẽ đủ trình độ tiếng Việt để thi vào lớp cao học về văn học VN của Trường ĐH KHXH&NV.

* Trong nhật ký mở của mình, thấy rõ là Joe hơi bị “tích cực” quá, toàn khen VN thôi, hay là đã kịp sợ “mất lòng chủ nhà”?

- Ồ, tôi chả sợ gì cả. Tôi không khéo léo lấy lòng đâu. Tôi thừa khả năng viết những chuyện “tiêu cực” ấy chứ. Nhưng tôi thuộc loại người yêu đời. Tôi ghét mấy người “giám đốc công ty than” lắm. Cái gì cũng than thở: trời nắng, trời mưa, bụi bặm, công việc vất vả... than thở thế thì cuộc đời chẳng đáng sống nữa. Lại còn hay phê bình mọi người. Tôi thích nhìn cuộc sống vui vẻ, tích cực kia. Thôi thì tôi sẽ cố gắng “cân đối tỉ lệ” là ba khen - một chê nhé. Theo tôi, cuộc sống như thế là cân bằng đấy.

* Người nước ngoài đến VN có nhiều mục tiêu khác nhau, người sang VN để du lịch, người sang để kiếm tiền, có người sang để dạy, người sang để học. Còn Joe?

- Tôi cũng học. Nhưng chính xác hơn là tôi học trong khi sống. Tôi làm việc, kiếm tiền để sống ở VN vui hơn và dễ chịu hơn. Tôi đã tốt nghiệp ngành biểu diễn và cả ngành truyền thông ở Canada. Tôi sang VN chơi và quyết định ở lại vì... bún ốc ngon quá. Đó là tôi nói chơi thôi. Thật sự thì tôi thích sống ở đây, nói thích không đủ, hơn cả thích nữa. Tôi thích làm việc ở VN, thích chơi ở Sài Gòn và sống ở Hà Nội. Và tôi vẫn sẽ viết blog bất cứ lúc nào có thể, viết để yêu đời và yêu VN hơn, tôi cũng muốn mọi người chia sẻ điều đó với tôi.

* Đã thử xuất hiện với một tư cách khác: MC trong chương trình hòa nhạc lớn chào mừng APEC, Joe có định đi tiếp con đường đó không?

- Ồ, không. Đó chưa phải là làm MC mà chỉ là người dịch tiếng Anh thôi mà. Làm MC phải khác cơ. Tôi đã học qua ngành biểu diễn, tôi lại rất thích mục đích vui vẻ của chương trình “Gặp nhau cuối tuần” trên VTV3, vì vậy tôi đang định rủ một số bạn bè nước ngoài thạo tiếng Việt tham gia một số tiểu phẩm hài do tôi nghĩ ra. Chúng tôi sẽ tự dàn dựng rồi thuê địa điểm biểu diễn. Bằng tiếng Việt, tất nhiên. Cho vui thôi mà, để thử sức mình nữa. Nếu mà lại được công chúng VN ủng hộ bằng cách... cười thì tuyệt vời quá.

Một trang nhật ký trong blog của Joe:

“Blog trước mình nói về những gì mình thấy khó hiểu ở VN. Blog này mình sẽ nói về những gì mình thích ở đất nước này. Mình phải thừa nhận “quan hệ” giữa mình và nước VN đôi khi giống như một sự kết hôn. Có lúc yêu, có lúc ghét, có lúc dỗi, có lúc thương, có lúc mở ví hoảng hốt không biết tiền mình biến đâu hết rồi.

Mình thích mùa thu Hà Nội. Mình thích người Hà Nội đội mũ len vào mùa đông rét lộc. Mình thích trẻ em Hà Nội nói “dạ, vâng ạ”. Mình thích đi nhanh dọc phố Lý Nam Đế vào đêm tối dưới vòm lá cây (cảm ơn từ điển điện tử Lạc Việt đã giúp mình viết câu đó). Mình thích mùi của bàn tay được rửa bằng nước nhuốm màu củ sả sau khi ăn ốc ở chỗ gần Lò Đúc.

Mình thích được nghe người già kể chuyện về Hà Nội ngày xưa, trước khi có xe máy, trước khi có Vincom và trước khi có mình. Mình thích giọng nói của người Sài Gòn. Mình thích nụ cười tự nhiên của người Đà Nẵng. Mình thích những sắc thái khác nhau của màu vàng trong các cánh đồng ngô ở gần Sa Pa (lại phải cảm ơn chú Lạc Việt). Mình thích tính hào phóng của dân Kiên Giang, mặc dù họ nói tiếng Việt mình không hiểu gì cả...

(Hít hơi rất sâu!) Mình thích học tiếng Việt. Mình thích cảm giác khi say rượu nói lung tung thấy tiếng Việt của mình hơi bị siêu. Mình thích cảm giác khi một cô gái xinh xắn thình lình gọi mình bằng “anh” sau một thời gian dài gọi bằng “bạn”. Mình thích nghe cô giáo kể chuyện về lịch sử VN, về Âu Việt và Lạc Việt, về văn hóa Óc Eo và văn hóa Chămpa, về Lê Lợi và Nguyễn Trãi (mình rất thương ông Nguyễn Trãi tội nghiệp, đúng là cuộc sống không công bằng), về Bắc bộ và Nam bộ, về Trưng Trắc và Trưng Nhị.

Mình thích bạn bè của mình. Mình thích sự nhiệt tình của người Việt nói chung và bạn bè nói riêng. Mình thích dùng ngữ pháp “nói chung... nói riêng”. Mình thích uống say như côn trùng bay...

Blog này rất tích cực, cái đấy khỏi phải nói. Có thể blog tiếp theo mình sẽ phải phàn nàn một chút, giống như bà vợ vừa nói “em yêu anh” xong lại thấy rất xấu hổ, lại mắng chồng ngay vì lâu nay không đi cắt tóc!”.

VIỆT HOÀI thực hiện (TUỔI TRẺ ONLINE)

Vài chuyện về “Gà Tây”, nhân dịp Lễ Tạ Ơn tại Mỹ.

Vài chuyện về “Gà Tây”, nhân dịp Lễ Tạ Ơn tại Mỹ.
Gà Tây là món ăn thường dùng để ăn trong các gia đình Mỹ, đặc biệt ít nhất mỗi năm người Mỹ nướng gà tây trong ngày lễ long trọng nhất trong sinh hoạt gia đình đó là
Lễ Tạ Ơn, năm nay lọt vào ngày 23/11/2006.
Ở VN mình có lẻ ngày xưa không có gà tây, có lẻ đợi đến lúc Pháp sang VN, mang theo giống gà tây để mừng lễ, nên ta mới gọi là gà tây, để phân biệt với gà ta. Khi VN có liên hệ chặt chẻ với Mỹ, VN ta bắt đầu kỹ nghệ nuôi gà trắng, to và có nhiều thịt rất nhanh, vì nuôi trong chuồng, cho ăn nhiều thức ăn bổ dưỡng,, ta lại gọi là gà….Mỹ.
Ấy thê, nhưng vì chúng ta đã định cư ở xứ Mỹ rồi thì gà nào lại chẳng là gà …Mỹ, thì lại có tên là mới ra đời là gà… đi bộ, ý chỉ rằng gà chạy rông, chứ không phải gà nuôi trong chuồng. Thật ra, thị trường Mỹ cũng có loại gà được nuôi kiểu thiên nhiên, do cộng đồng Amish nuôi, gọi là gà Amish, Amish Chicken.
Vậy chữ Gà Tây <>từ đâu có?
Thật ra chữ Gà Tây của VN mình rât đúng, vì đó là loại gà nuôi duy nhất xuất phát từ Tây Bán Cầu, Western Hemisphere.
Chữ Turkey của Mỹ, chẳng dính dáng gì đến xứ Turkey, mà VN ta gọi là Thổ Nhĩ Kỳ. Xứ ấy có lẻ chẳng có mấy ai nuôi con turkey và có lẻ ít người ăn turkey. Kẻ viết bài có hỏi anh bạn người Trung Đông thì được biết có lẻ turkey ở bên turkey phải nhập cảng từ Đức quốc hay Âu châu gì đấy.
Theo tài liệu chữ “turkey”, của Mỹ xuất phát từ âm mà loại gà này hay phát ra “turk, turk…”, ngoài ra vì người Mỹ da đỏ chính gốc gọi gà này “firkey”.
Có người lại cho rằng khi Christopher Columbus, khi nhầm lẫn Châu Mỹ, America là Ấn Độ, India và turkey thì lại tưởng là một loại chim công, peacock. Nên ông ta cố gắng dịch con công theo từ ngữ Tamil gọi là “Tuka”.
Mặc dù sau này, gà tây không phải là loại công, peacock mà là loại trong dòng họ chim trĩ, pheasant family; người ta vẫn giữ nguyên tên “turkey”.
Đã có một thời gian tranh luận tại Mỹ, nên dùng gà tây, turkey hay chim bald eagle mà ta dịch là phượng hoàng, diều hâu hay đà điểu là chim tiêu biểu cho Mỹ, National Bird of America. Thì chim phượng hoàng, bald eagle đã được chọn.
Người ta thích thịt gà tây trống già, ‘có tuổi”hơn là gà tây đực còn non, vì gà tây trống non có vẻ sơ quá, too stringy. Trong khi người ta lại chuộng gà tây mái tơ hơn gà tây mái già vì thịt mềm hơn gà mái tây già.
Gà tây non, dưới 16 tuần gọi là ‘fryers”, còn gà tây từ 5 đến 7 tháng thì gọi là “young roaster”.
Gà tây có thể nghe được, nhưng lại chẳng có lỗ tai các bạn ạ. Trong khi gà tây có thể nhìn rộng đến góc rộng 270 độ. Chúng không có cảm giác ngửi, no sense of smell, nhưng lại có vị giác, cảm giác nếm, tuyệt vời.
Gà tây hoang có thể bay nhanh đến 55 dặm một giờ trong khoảng thời gian ngắn và có thể chạy nhanh đến 25 dặm một giờ.
Nếu bạn có đi học nhảy đầm gọi là ‘ball room dance’, thì có lẻ bạn đã biết điệu nhảy “Turkey trot”, do người ta bắt chước kiểu bước đi, cà giựt, jerky steps, của gà tây đấy bạn ạ.
Xin Cầu Chúc Bạn một lễ Tạ Ơn An Bình và Hạnh Phúc, nhớ Tạ Ơn Chúa những gì mình đang có, đang được hưởng, kể cả những khó khăn mỗi ngày, hiện tại và tương lai mà Chúa gửi đến, để thử thách mình, bạn nhé.
Michelle Bùi

Bà Ba bún bò đón khách

Chuyện hai siêu sao Hô-ly-gút “ông bà Xì-mít” dạo phố Sài Gòn bằng xe gắn máy làm bà Ba bún bò đầu hẻm cười giòn:

- Chà, dạo này khách đến thành phố mình nhiều quá, toàn khách “xịn”! Hai ông bà sao nọ mà ghé đây xơi bún bò là tui mời luôn, không lấy tiền...

- Chị Ba chơi ngon nghe?! Họ là triệu phú đôla, lấy giá “chém đẹp” cũng được mà...?

- Khách đến chơi nhà, ai lại làm thế? Mình phải tiếp đãi đàng hoàng để họ còn đến nữa chứ. Mà họ là siêu sao, nói một tiếng là gấp trăm lần quảng cáo đó nghe. Chà, lúc đó tui sẽ treo thêm tấm bảng “đây là bún bò ông bà Xì-mít đã ăn một lúc hai tô và khen ngon”.

- Tui thấy hai siêu sao nọ ăn mặc bình dân như... Tây balô vậy. Coi chừng họ có ghé đây mà chị không biết, lỡ chị tính tiền gấp đôi, mà tô bún lại... ít thịt?

- Không hề! Bản quán làm ăn uy tín, ai lại vì lợi nhỏ mà làm thế? Với khách phương xa càng phải o bế để tiếng tốt bay xa. Không chỉ là tiếng tốt cho quán tui mà cho cả xóm phường, thành phố này. Mai này họ về xứ còn nhắc hoài: “Ở VN, người dân mến khách lắm. Có bà bán bún bò sẵn sàng cho thêm nước lèo không tính tiền...”.

BÚT BI (TUỔITRẺ)

Điều ước của “ông già Noel”

Câu chuyện chiều thứ 7

Người phụ nữ này không cầm được nước mắt khi bất ngờ nhận được khoản tiền giúp đỡ từ tay "ông già Noel" Larry Stewart. Ảnh chụp tại một trạm xe buýt ở Kansas, Missouri năm 2004 - Ảnh: Reuters
Vào một ngày mùa đông năm 1979, tại nhà hàng bán thức ăn nhanh ở thành phố Kansas, bang Missouri (Mỹ), có một chàng trai tuổi ba mươi gặm nhấm nỗi buồn vì mới mất việc làm.

Đó là năm thứ hai liên tiếp anh bị sa thải đúng một tuần trước ngày lễ Giáng sinh. Trong lúc chờ người phục vụ đem thức ăn đến cửa xe, anh chợt phát hiện cô ta chỉ mặc phong phanh một chiếc áo khoác mỏng. “Ta cứ tưởng mình là kẻ khốn khổ nhất thế gian, không ngờ người phụ nữ này còn khổ hơn, phải chống chọi với cái rét vì miếng cơm manh áo” - anh tự nhủ. Lúc trả tiền, anh đưa cô tờ 20 USD và bảo giữ phần tiền thừa.

Đó là đoạn mở đầu của câu chuyện cổ tích thời hiện đại về một "ông già Noel bí ẩn" lặng lẽ tặng tiền cho người nghèo trên đường phố vào dịp Giáng sinh suốt 26 năm qua. Ông không thể nhớ hết mình đã giúp bao nhiêu người, có khi đó là một phụ nữ vô gia cư, một ông lão với chiếc áo len không lành lặn, người vợ góa của một lính cứu hỏa... Hàng trăm gia đình đã nhận được niềm vui bất ngờ như thế từ ông già Noel bí ẩn. Đến nay, số tiền ông âm thầm trao tặng đã lên đến 1,3 triệu USD.

Danh tánh của "ông già Noel bí ẩn" có lẽ sẽ mãi là ẩn số với nhiều người, nếu tình thế không buộc ông phải lên tiếng. Do suy kiệt thể lực sau những đợt hóa trị mạnh để chữa ung thư, "ông già Noel bí ẩn" đã quyết định hé lộ thân phận của mình với một hi vọng mãnh liệt, đó là truyền đến người khác niềm tin vào lòng tốt tình cờ, để ngày càng có nhiều người tiếp tục thực hiện công việc của ông.

Ông là Larry Stewart, một doanh nhân 58 tuổi sống tại thành phố Kansas, bang Missouri (Mỹ). Đến nay, Stewart vẫn không sao quên hình ảnh người nữ phục vụ 26 năm trước. Khi nhận tờ giấy bạc 20 USD, môi chị bỗng run lên và nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Chị run rẩy nói: “Thưa ông, ông không biết là điều này có ý nghĩa như thế nào đối với tôi đâu!”. Người phụ nữ khiến Stewart nhớ lại câu chuyện của chính mình.

Năm 1971, Stewart lúc đó là một thanh niên thất nghiệp với gia tài duy nhất là chiếc ôtô đồng thời là căn nhà di động. Không một xu dính túi, gã trai ấy đánh liều đến gọi bữa ăn sáng tại một nhà hàng ở bang Missisippi, rồi giả vờ nói mình làm mất ví. Người chủ nhà hàng đã làm động tác cúi xuống sàn rồi nhoài người về phía Stewart, đưa ra tờ 20 USD. "Chắc anh đánh rơi tiền này!" - ông ta nói. Đó là “tấm vé” giúp Stewart bắt đầu một cuộc đời mới. “Tôi đã cầu nguyện và hứa với Chúa sẽ tìm cách để trả lại”.

Stewart đã thực hiện được lời hứa ấy của mình. Mỗi năm đến tháng mười hai, ông lại sắm vai ông già Noel xuống phố. Ông đã lặn lội lái xe đến nhiều thành phố trên khắp nước Mỹ, đem niềm vui bất ngờ đến cho nhiều người. Không chỉ tặng tiền mặt, Stewart còn lập một "hiệp hội những ông già Noel bí ẩn" (www.secretsantausa.com), với yêu cầu thành viên phải cam kết ít nhất một lần trong đời “làm một việc thiện ngẫu nhiên”. Đến nay, đã có gần 3.000 người tham gia hiệp hội này.

Vào tháng tư năm nay, Stewart được chẩn đoán mắc bệnh ung thư thực quản, đã di căn đến gan. Những đợt hóa trị mạnh đã rút cạn sức lực và khiến ông mất luôn cảm giác thèm ăn. Stewart sụt gần 45kg, người gầy và xanh như tàu lá. Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ sứ mệnh của mình. "Tôi làm những việc này không phải vì bản thân. Đó là một cách thể hiện tinh thần “tri ân bất cầu báo” (cho đi không cần nhận lại).

Giờ đây, sứ mệnh của Stewart không chỉ là tặng tiền người nghèo dù ông tiết lộ sẽ tặng 165.000 USD cho người nghèo trong mùa Giáng sinh năm nay. Ông ước gì có thể nói chuyện và truyền đi ngọn lửa của lòng tốt đến thật nhiều người, để thế gian không chỉ có một mà rất nhiều “ông già Noel bí ẩn” đem đến cho những người kém may mắn mùa Giáng sinh thật sự an lành.

THANH TRÚC (TUỔITRẺ ONLINE)

Trắc Nghiệm: Kế hoạch cuối năm

Hãy nghĩ đến những gì đã làm và chưa làm được thông qua con số đặc trưng được tính từ ngày, tháng sinh của bạn bằng cách cộng từng số lại với nhau, đến khi chỉ còn một con số duy nhất. Ví dụ bạn sinh ngày 19 tháng 11, vì thế, 1 + 9 + 1 + 1 = 12, tiếp tục 1 + 2 = 3. Bạn xem số 3.

Số 1 - Tiếp cận trực tiếp

Tập trung, quyết đoán và khá lạnh lùng, bạn không thích nửa vời. Nếu đang làm việc cùng những người quá do dự hay nhút nhát, bạn sẽ tìm những người bạn hay cộng sự mới và giữ quyền kiểm soát toàn bộ. Cách tiếp cận mạnh dạn tạo ra cho bạn kết quả ấn tượng hơn là kiểu ngoại giao khách sáo.

Số 2 - Khéo léo hơn

Bạn luôn là tâm điểm chú ý của mọi người xung quanh. Khôn khéo trong việc giải quyết những vấn đề gai góc cá nhân của người khác, bạn có nhiều kinh nghiệm trong xã hội và công việc. Tuy nhiên, bạn nên thận trọng hơn khi đối diện với người khác nhưng hãy biết chọn lựa người mà bạn giao lưu.

Số 3 - Coi chừng stress

Trong việc chuẩn bị cho những sự kiện lý thú đang đến, bạn sẽ phải lên kế hoạch và thực hiện rất nhiều công việc, như thể cuộc sống của bạn tùy thuộc vào đó (và cả vì vị trí hiện tại của bạn nữa). Vấn đề lớn nhất bạn cần là giảm bớt các việc làm thêm, bất kể chúng hấp dẫn thế nào.

Số 4 - Nuôi ý tưởng

Bạn cần cẩn thận và chính xác đối với chất lượng công việc. Ý tưởng sáng tạo, đổi mới ngập tràn trong bạn và tạo ra nhiều cảm hứng tích cực với công việc. Đây sẽ là khoảng thời gian cuối năm tuyệt vời để hình thành những công trình, kế hoạch lớn của bạn, bất kể dưới dạng nào.

Số 5 - Nên tìm bạn

Bạn luôn muốn là tâm điểm của mọi chuyện. Không chỉ làm vì cần thiết, bạn luôn tìm kiếm những thử thách mới trong công việc. Chính vì luôn đẩy mọi thứ đến tận cùng giới hạn nên bạn rất bận rộn. Thách thức với bạn trước mắt là tìm ra người cần thiết để có thể chia sẻ tình yêu và niềm tin.

Số 6 - Chu đáo hơn

Bạn sẽ ngạc nhiên với sự thu hút và quan tâm của mình đến người khác. Bạn sẽ phải tìm ra phương cách đặc biệt để thúc đẩy sự nhiệt thành của những người xung quanh. Khi những người cộng sự được đặt vào khoảng thời gian đặc biệt, họ cần đến sự hướng dẫn đều đặn của bạn hơn bao giờ hết.

Số 7 - Nhiều vận may

Bạn săn tìm một khoản đặc biệt hay một hoàn cảnh, một dự đoán chính xác nơi nào là vị trí hứa hẹn nhất và cách tìm ra chúng. Cần thực tiễn hơn và biết kiềm chế sự xung đột với những náo động xung quanh, bạn sẽ tiếp tục tiến gần đến mục tiêu. Bạn sẽ gặp nhiều may mắn và cơ hội.

Số 8 - Biết lắng nghe

Với bạn, việc áp đặt quyền lực không đúng chỗ là một sai lầm không thể tha thứ được. Hầu hết mọi người nhìn bạn như một ví dụ của việc đạt được mục đích qua làm việc tích cực và đam mê. Nhưng sẽ có người chỉ trích quan điểm của bạn và họ sẽ khiến bạn nhìn lại phương cách thể hiện của mình.

Số 9 - Nỗ lực hơn

Bạn hiểu rằng những cống hiến to lớn nhất mà bạn có được chính là khả năng trong việc thúc đẩy và hướng dẫn người khác. Bạn đang tiếp cận những cơ hội lớn đòi hỏi sự ủng hộ nhiệt thành và những sáng tạo mới. Bạn sẽ là tâm điểm để mối quan hệ hay dự án có thể tiến về phía trước.

(Theo Thời Trang Trẻ)

Friday, November 24, 2006

TIN VUI NẺO BƯỚC DŨNG LẠC

Ngày 24 tháng 11 hằng năm, hội thánh Công Giáo hoàn vũ mừng kính Các Thánh Tử Đạo Việt Nam. Phong thánh là đề cao một mẫu gương, một đạo sống đáp ứng thời điểm, như Đức Gioan Phaolô II đã nói rõ trong tông thư "Đệ Tam Thiên Nhiên Sắp Đến":

"Trong viễn tượng hướng về đệ tam thiên niên, tòa thánh sẽ ghi vào trang sử tử đạo của hội thánh hoàn vũ, lưu ý nhiều đến sự thánh thiện của những người, ngay ở thời đại chúng ta, đã hoàn thành đời mình trong chân lý của chúa Kitô. Một cách hết sức đặc biệt, cần ghi nhận sự anh dũng của các nhân đức nơi những người nam, nữ, đã thực hiện ơn gọi làm người Kitô trong cuộc sống hôn nhân: trong xác tín rằng nhiều hoa trái thánh thiện nảy sinh trong bậc sống này, chúng tôi thấy cần phải tìm ra những phương cách thích hợp nhất để đề cao và nêu lên cho toàn thể Hội Thánh làm mẫu mực và khích lệ những người chồng người vợ Kitô giáo." (trang 40-42).

Đám cưới tốn phí ba triệu rưởi tiền Mỹ cũng không mang lại hạnh phúc, cũng không làm cho một người như Diana thành hoàng hậu. Chiếc nhẫn kim cương trên hai trăm ngàn cũng không làm cho Diana sang giầu khi nằm xuống hơn một tràng chuỗi Mân Côi.

Như vậy, mừng lễ Thánh Dũng Lạc và Các Thánh Tử Đạo Việt Nam, không chỉ để kính nhớ cầu khẩn, nhưng còn là dịp khơi lên niềm hãnh diện bước theo một đạo sống đã được cả hội thánh hoàn vũ xác nhận là chắc chắn làm cho mình sống được phong thái làm vua sang giầu thật, làm cho mình được sống dũng mạnh và an lạc như thánh Dũng Lạc và Các Thánh Tử Đạo Việt Nam. Con người mỏi mệt và nhầy nhụa vật chất ngày nay đang tìm một con đường, một lối sống giản đơn khơi mở lối thoát sống thảnh thơi hơn. Thì đây hội thánh giới thiệu Đạo Sống Dũng Lạc, tức là Đường Tu Đức theo tinh thần Các Thánh Tử Đạo Việt Nam, khởi đi từ một niềm tin, một nhãn quan, tiến tới một thể hiện.

Lm. Trần Cao Tường (từ tác phẩm Vũ Khúc Thăng Ca, Thời Điểm xuất bản)
Trích từ "Tin Vui 34B"

Hồi ký HILLARY CLINTON

Sau khi trở thành thượng nghị sĩ năm 2000, Hillary Clinton cho ra mắt cuốn hồi ký Living history. Trong cuốn sách, chuyện “hậu cung” của tám năm ở Nhà Trắng, vụ xìcăngđan tình ái của chồng - Tổng thống Bill Clinton - với Monica Lewinsky..., tất cả đều được Hillary kể lại.

Song vượt lên tất cả là hình ảnh một luật sư, người vợ, người mẹ có hơn 30 năm trải qua những thử thách, sóng gió để tự tìm ra tiếng nói của riêng mình, trở thành “một nửa tốt hơn của Bill Clinton” và là một nhân vật gây ấn tượng mạnh trên chính trường nước Mỹ.

Hồi ký Hillary Clinton - Kỳ 1: Tìm thấy một nửa của mình

Tôi lớn lên trong giai đoạn xã hội Mỹ chú trọng đến những khuôn mẫu đạo đức định sẵn. Tuy nhiên trong cách giáo dục có tính “gia trưởng” đó, tôi lại được dạy cách chế ngự các áp lực từ bên ngoài. “Con phải là con - mẹ tôi nói - Con phải biết suy nghĩ độc lập. Mẹ không quan tâm là mọi người đang làm như thế nào. Chúng ta không phải là họ. Con không phải là họ”.

Câu chuyện ở Trường Yale

Khi tôi vào Trường luật Yale mùa thu 1969, tôi là một trong số 27 phụ nữ trên tổng số 235 sinh viên trúng tuyển. Đây có lẽ là một con số không đáng kể vào thời nay nhưng lúc ấy là một đột phá có ý nghĩa, chứng tỏ phụ nữ không còn là những sinh viên hình thức tại Yale.

Tôi không thể không chú ý đến Bill Clinton vào mùa thu năm 1970. Anh ấy đến Trường Yale trông giống như một tên cướp biển Viking hơn là một sinh viên được học bổng Rhodes quay về nước sau hai năm học tập ở Trường Oxford. Dáng cao và đẹp trai ẩn giấu đằng sau bộ râu nâu đỏ và mái tóc bờm quăn, dường như ở anh luôn tỏa ra một bầu nhiệt huyết. Lần đầu tiên khi tôi thấy anh ở phòng sinh viên của trường, anh đang nói chuyện trước một đám khán giả sinh viên đang tỏ ra rất chăm chú, say mê. Khi đi ngang qua, tôi đã nghe anh ấy nói “... và không chỉ chừng đó, chúng tôi còn trồng được các quả dưa hấu lớn nhất thế giới!”. Tôi quay sang hỏi một người bạn: “Ai đấy?”. Anh bạn nói: “Ồ Bill Clinton đó. Anh ta đến từ bang Arkansas và luôn say mê kể về nó”.

Chúng tôi thỉnh thoảng thấy nhau quanh khu đại học nhưng chúng tôi thật sự chưa gặp gỡ nhau cho đến một buổi tối mùa xuân năm sau tại thư viện. Tôi học trong thư viện và Bill đang đứng bên ngoài thư viện trò chuyện với một sinh viên khác. Tôi để ý là anh ấy cứ nhìn tôi đăm đăm. Sau khi thấy anh ấy nhìn mình lâu quá, tôi đứng lên đi ra khỏi bàn, tiến về phía anh và nói: “Nếu anh cứ tiếp tục nhìn tôi như thế và tôi cũng nhìn anh như vậy, tốt hơn là chúng ta hãy giới thiệu về nhau. Tôi là Hillary Rodham”. Thế đấy. Còn theo lời kể của Bill, lúc ấy thậm chí anh ấy còn không nhớ nổi tên của mình nữa.

Chúng tôi không trò chuyện lại với nhau cho đến ngày cuối cùng của khóa học vào mùa xuân 1971. Khi tình cờ ra khỏi lớp học, Bill hỏi tôi định đi đâu. Tôi nói đang trên đường đến phòng giáo vụ đăng ký học các lớp của học kỳ sau. Anh ấy nói anh cũng đang đến đấy. Trên đường đi, anh ấy khen chiếc váy hoa tôi đang mặc. Chúng tôi đứng xếp hàng đợi đến lượt được gặp cô phụ trách đào tạo. Cô ấy nhìn lên và nói: “Bill, anh đang làm gì ở đây? Anh đã đăng ký rồi mà!”. Tôi bật cười khi anh ấy thú nhận là chỉ kiếm cớ đi theo tôi và chúng tôi đã có một chuyến đi bộ dài. Đó cũng chính là lần hò hẹn đầu tiên của chúng tôi.

Tôi bắt đầu nhận ra rằng chàng trai trẻ từ vùng Arkansas này phức tạp nhiều hơn là ấn tượng ban đầu trong tôi. Một trong những điều đầu tiên mà tôi chú ý về Bill là hình dáng bàn tay của anh. Cổ tay anh nhỏ nhắn, thanh tú và những ngón tay dài, khéo léo giống như bàn tay của một nghệ sĩ dương cầm hoặc của một bác sĩ phẫu thuật. Lần đầu tiên khi chúng tôi gặp nhau thời còn sinh viên, tôi thích được ngắm nhìn anh giở từng trang sách. Giờ đây, đôi bàn tay ấy đã có những dấu hiệu của tuổi tác sau hàng ngàn cái bắt tay, đánh golf và ký không biết bao nhiêu chữ ký. Đôi bàn tay, giống như chủ nhân của nó, dãi dầu sương gió nhưng vẫn cuốn hút, kiên trì và đầy tình cảm.

Đi theo trái tim mách bảo

Tôi kể với Bill về kế hoạch hè của mình: làm một chân thư ký tại một hãng luật nhỏ ở Oakland, California. Thế là anh ấy tuyên bố anh muốn đi cùng tôi đến California. Tôi biết là anh đã ký hợp đồng làm việc trong chiến dịch tranh cử tổng thống của thượng nghị sĩ George McGovern và tôi cũng biết rằng giám đốc chiến dịch đã đề nghị Bill tổ chức chiến dịch ở vùng phía Nam cho McGovern. Tôi im lặng cố hiểu thông tin anh vừa nói. Tôi thật sự xúc động. Tôi hỏi: “Tại sao anh bỏ qua cơ hội làm điều anh yêu thích để đi theo em đến California?”. “Vì người anh yêu, đó là lý do” - anh đáp. Anh ấy đã quyết định, anh nói với tôi rằng số phận chúng tôi là gắn với nhau và anh ấy không muốn để tôi ra đi ngay sau khi anh ấy tìm thấy một nửa của mình.

Sau khi học xong trường luật vào mùa xuân năm 1973, Bill đưa tôi đi châu Âu lần đầu tiên để thăm lại những nơi kỷ niệm của anh khi anh du học ở đây. Bill tỏ ra là một hướng dẫn viên tuyệt vời. Vào lúc hoàng hôn trên vùng hồ tuyệt đẹp của nước Anh, chính nơi đây Bill đã cầu hôn tôi. Tôi rất yêu Bill nhưng còn rất bối rối về cuộc sống và tương lai của mình, do đó tôi trả lời: “Không, không phải là lúc này”. Ý tôi muốn nói là “Anh hãy cho em thời gian”. Mẹ tôi đã chịu nhiều đau khổ từ cuộc ly dị của bố mẹ mình, và tuổi thơ cô đơn, buồn bã của bà vẫn còn hằn in trong lòng tôi. Tôi biết là một khi tôi quyết định lập gia đình thì tôi muốn cuộc hôn nhân đó bền vững suốt đời. Bill Clinton là con người kiên định. Anh ấy đặt ra các mục tiêu và tôi là một trong những mục tiêu của anh. Anh cứ cầu hôn tôi từ lần này đến lần khác và tôi luôn nói không. Cuối cùng anh nói: “Được rồi, anh sẽ không xin em lấy anh nữa và nếu như em chợt quyết định là em muốn lấy anh thì lúc đó em phải báo cho anh biết”. Anh ấy sẵn sàng đợi tôi.

Chúng tôi làm lễ cưới vào ngày 11-10-1975 tại phòng khách trong ngôi nhà của mình ở Fayetteville. Sau tất cả những điều đã xảy ra, tôi thường tự hỏi vì sao Bill và tôi lại vẫn chung sống với nhau. Đây không phải là câu hỏi tôi hoan nghênh nhưng với dư luận bên ngoài thì tôi biết câu hỏi này sẽ được hỏi đi hỏi lại nhiều lần. Nhưng trên tất cả tôi biết là không ai hiểu tôi hơn Bill và không ai có thể làm tôi cười theo cách mà Bill đã làm. Bill Clinton và tôi đã mở đầu câu chuyện làm quen vào mùa xuân năm 1971 và hơn 30 năm sau chúng tôi vẫn còn nói chuyện say mê với nhau.

Sau đó, Bill về nhà ở Arkansas và xin đi dạy tại Trường đại học luật ArkansasFayetteville. Tôi dời đến Cambridge (Massachusetts) để làm việc tại một quĩ bảo vệ trẻ em mới được sáng lập. Mặc dù hài lòng với công việc của mình nhưng tôi cảm thấy cô đơn và rất nhớ Bill. Tôi đã tiêu mất một phần lớn lương vào hóa đơn điện thoại để trò chuyện với Bill. Nhớ lại mùa xuân năm đó, tôi đã xin phép đi thăm Bill ở Fayetteville. Khi ở Fayetteville, tôi đi cùng với Bill dự buổi dạ tiệc mà ở đó tôi gặp một số bạn đồng nghiệp ở trường luật của anh ấy, trong đó có hiệu trưởng Wylie Davis. Khi tôi ra về, hiệu trưởng Davis đã hỏi tôi là có muốn đi dạy hay không. Khi có ý nghĩ chuyển đến Arkansas, tôi đã nhớ lại lời mời đó và quyết định nhận lời ông ta. Đôi khi tôi phải lắng nghe kỹ lòng mình để quyết định điều hợp lý cho bản thân và có thể tự mình đưa ra một số quyết định. Tôi đã yêu Bill hồi còn ở trường luật và muốn sống bên anh. Tôi biết là mình luôn hạnh phúc hơn khi có anh, do đó tôi đi về một nơi mà tôi chưa bao giờ đến, không có bạn bè, gia đình. Nhưng trái tim tôi mách bảo là tôi đã đi đúng hướng.

Tôi quyết định thực hiện một chuyến đi dài quay về Chicago và bờ biển phía Đông để thăm lại bạn bè. Trên đường ra phi trường, Bill và tôi đi ngang qua một ngôi nhà gạch gần trường đại học phía trước có tấm bảng hiệu “nhà bán”. Tôi tình cờ nói căn nhà nhỏ đó trông rất dễ thương và sau đó quên bẵng đi. Sau vài tuần du lịch và suy nghĩ, tôi quyết định trở về với Bill ở Arkansas. Khi Bill đón tôi, anh ấy hỏi: “Em còn nhớ căn nhà em thích không? Em yêu à, anh đã mua nó rồi, nên giờ thì em nên cưới anh đi vì anh không thể sống trong ngôi nhà đó một mình”. Lần này thì tôi nói: “Vâng, anh yêu”.


_____________________

Xây tổ ấm ở vùng đất mới và Bill Clinton trở thành bộ trưởng tư pháp bang Arkansas. Hillary vừa có công việc riêng của mình, vừa bồng Chelsea đi vận động cho chồng làm thống đốc với quyết tâm: “Trong những năm sắp tới chúng tôi có thể gặp nhiều khó khăn nhưng chúng tôi nhất quyết vượt qua”.

Hồi ký Hillary Clinton - Kỳ 2: Thành phố Little Rock

Bill Clinton trở thành Bộ trưởng Tư pháp bang Arkansas vào năm 1976. Chúng tôi phải chuyển xuống thành phố Little Rock. Điều đó có nghĩa là chúng tôi phải rời xa ngôi nhà mà chúng tôi đã cưới nhau ở đó. Fayetteville quá xa xôi, không thể đi đi về về được nên tôi khó có thể tiếp tục công việc giảng dạy của mình tại trường đại học.

Sự kiện "tuyệt vời và kinh hoàng nhất"

Tôi bắt đầu nghiêm túc xem xét việc xin làm cho một hãng tư nhân, một sự lựa chọn nghề nghiệp mà tôi đã cưỡng lại trước đây. Đại diện cho các thân chủ tư nhân sẽ là một trải nghiệm quan trọng và có thể giúp chúng tôi về mặt tài chính, vì lương của Bill với chức danh bộ trưởng tư pháp chỉ là 26.500 USD/năm. Hãng luật Rose là một hãng danh tiếng ở Arkansas và là hãng luật lâu đời nhất của vùng phía tây sông Mississippi. Sau cuộc bầu cử năm 1976, Hãng Rose mời tôi về làm việc.

Bill được bầu làm thống đốc bang vào năm 1978. Bill khởi đầu nhiệm kỳ hai năm của mình bằng mọi nỗ lực ngay từ vạch xuất phát của cuộc đua. Vào năm 1979, tôi đã là một thành viên góp vốn trong Hãng luật Rose và cống hiến toàn bộ sức lực cho công việc của mình. Dựa vào kinh nghiệm và công việc của tôi trong chiến dịch tranh cử trước đó của Tổng thống Jimmy Carter, Tổng thống Carter bổ nhiệm tôi vào ban giám đốc Hội đồng Pháp vụ, một vị trí cần có sự phê chuẩn của Thượng viện liên bang. Hội đồng này là một tổ chức phi lợi nhuận của liên bang được Quốc hội và Tổng thống Nixon thành lập nhằm cung cấp các trợ giúp pháp luật cho người dân nghèo.

“Tôi là nữ luật sư đầu tiên ở Hãng luật Rose. Ở đó, tôi đã lập kế hoạch dấn thân vào một lĩnh vực mới”

Có một điều chưa mãn nguyện là Bill và tôi cũng đang cố có một đứa con. Cả hai chúng tôi rất yêu trẻ con. Mọi người có con đều biết là không bao giờ có thời gian “thuận tiện” để bắt đầu một mái ấm. Nhiệm kỳ đầu tiên của Bill làm thống đốc có vẻ như rất không thuận tiện cho dự định này. Chúng tôi không có một vận may nào cho đến khi chúng tôi quyết định đi nghỉ mát ở Bermuda. Một lần nữa, sự việc này chứng minh tầm quan trọng của kỳ nghỉ phép theo chế độ.

Sự ra đời của con gái chúng tôi là một sự kiện tuyệt vời và kinh hoàng nhất trong đời tôi. Chelsea Victoria Clinton sinh sớm hơn ba tuần, vào ngày 27-2-1980. Trong khi tôi đang nằm điều dưỡng thì Bill bế Chelsea đi khắp bệnh viện với một tình phụ tử thật xúc động. Anh ấy hát ru con gái, khoe con gái với mọi người và luôn cho rằng đã khám phá được cảm giác làm bố của mình.

Lúc tôi đến bệnh viện, Bill yêu cầu bệnh viện cho phép anh ấy ở bên tôi trong phòng mổ, một sự kiện chưa có trong tiền lệ. Anh ấy bảo với ban giám đốc bệnh viện là anh đã từng theo mẹ mình chứng kiến các cuộc phẫu thuật và anh không sao cả. Là thống đốc nên Bill dĩ nhiên đã thuyết phục được bệnh viện cho phép anh ấy vào phòng mổ. Không bao lâu sau đó bệnh viện đã thay đổi chính sách, cho phép các ông bố ở lại phòng sinh trong các ca sinh mổ.

Chắc là Chelsea hình dung được cảnh tượng tôi bối rối đến thế nào khi con bé ra đời. Nó cứ khóc hoài không chịu nín, bất kể tôi cố ru bé như thế nào. Tôi đã thì thầm với con bé nhằm cố gắng trấn an cả hai mẹ con: “Chelsea, việc này còn mới với cả hai chúng ta. Trước đây mẹ chưa bao giờ làm mẹ và con cũng chưa từng làm một em bé. Chúng ta sẽ phải giúp đỡ lẫn nhau làm được điều tốt nhất có thể được”.

Sáng sớm hôm sau khi Chelsea ra đời, một đồng sự luật đã gọi điện và hỏi tôi có muốn đi làm không. Anh ấy đùa, dĩ nhiên rồi, nhưng cho đến lúc đó tôi vẫn không thuyết phục được các đồng sự chấp thuận kế hoạch nghỉ phụ sản. Thực tế khi bụng tôi ngày càng lớn hơn, họ lờ đi và không đề cập kế hoạch sau khi sinh em bé của tôi. Tuy nhiên, khi Chelsea sinh ra, họ lại bảo tôi cứ nghỉ thoải mái.

“Vừa bế Chelsea bên hông, tôi đi đi lại lại gặp gỡ các cử tri. Nhiều cử tri Arkansas rất khó chịu khi tôi giữ tên Rodham thời con gái, sau đó tôi đã thêm vào tên mình chữ Clinton

Hillary Rodham Clinton

Năm 1980 là một năm đáng nhớ đối với chúng tôi. Chúng tôi được lên chức bố mẹ và Bill đang chuẩn bị tái tranh cử. Kết quả cay đắng là ngài thống đốc Bill Clinton đã bị đánh bại. Chelsea là điểm sáng duy nhất trong những ngày tháng buồn bã sau bầu cử. Bill nhận làm việc tại Hãng luật Wright, Lindsey and Jennings ở thành phố Little Rock. Áp lực lên tôi đã tăng lên khủng khiếp khi Bill được bầu làm thống đốc vào năm 1978.

Với tư cách là vợ của bộ trưởng tư pháp, tôi có thể ra ngoài với phong cách giản dị hơn thông lệ, nhưng khi trở thành đệ nhất phu nhân của bang Arkansas thì tôi bị săm soi rất kỹ. Đến lúc này tôi nhận ra các chọn lựa cá nhân của mình cũng ảnh hưởng rất lớn đến tương lai chính trị của chồng. Tôi hầu như không biết rằng một số cử tri ở Arkansas cảm thấy bị xúc phạm nặng nề vì sự kiện tôi còn giữ nhũ danh của mình.

Do biết rằng tôi có những quan tâm nghề nghiệp của riêng mình và không muốn gây ra bất kỳ sự lầm lẫn hoặc mâu thuẫn về lợi ích với công việc quản lý chính quyền của chồng nên tôi hoàn toàn có lý khi tiếp tục sử dụng tên riêng của mình. Việc các cô dâu giữ lại tên thời con gái ngày càng trở nên phổ biến ở một số nơi vào giữa những năm 1970, nhưng ở hầu hết các bang thì hiện tượng này vẫn còn hiếm hoi, kể cả bang Arkansas.

Tôi giữ tên của tôi sau khi Bill được bầu vào cơ quan chính quyền bởi vì tôi nghĩ rằng việc đó có thể giúp tránh xuất hiện các mâu thuẫn về lợi ích. Mùa đông sau thất bại của Bill, một số bạn bè và người dân ủng hộ có đề cập với tôi nên sử dụng tên Clinton làm tên họ của tôi. Một số người nói rằng họ rất bối rối khi nhận được thư mời đến tham dự các sự kiện tại dinh thống đốc trong đó ghi người mời là “Thống đốc Bill Clinton và Hillary Rodham".

Khai sinh của Chelsea cũng ghi hai tên, rõ ràng là một đề tài “nóng” ở tiểu bang. Người dân Arkansas phản ứng với tôi giống như mẹ chồng thể hiện với tôi khi bà lần đầu gặp tôi: tôi là một kẻ lập dị về ăn mặc (vốn theo phong cách miền Bắc) và việc sử dụng tên thời con gái của mình.

Người duy nhất không hỏi hoặc thậm chí không đề cập với tôi về tên của tôi chính là chồng tôi. Anh ấy nói tên tôi là việc riêng của tôi và anh không nghĩ tương lai chính trị của mình lại phụ thuộc vào nó bằng cách này hay cách khác. Tôi quyết định là việc Bill trở lại làm thống đốc quan trọng hơn việc tôi giữ lấy tên thời con gái của mình. Vì vậy khi Bill tuyên bố sẽ tham gia nhiệm kỳ tới vào sinh nhật lần 2 của Chelsea thì tôi bắt đầu đổi tên là Hillary Rodham Clinton.

Chiến dịch năm 1982 là một nỗ lực của cả gia đình. Chúng tôi nhét Chelsea cùng với bọc tã vào chiếc ôtô lớn được một người bạn tốt lái. Chúng tôi lái xe đi rong ruổi khắp tiểu bang, bắt đầu ở phía nam. Vừa bế Chelsea bên hông hoặc vừa nắm tay Chelsea dắt đi, tôi đi đi lại lại trên đường phố để gặp gỡ các cử tri. Sau cuộc bầu cử năm 1982, Bill quay lại dinh thống đốc. Có quá nhiều việc phải làm đối với vị thống đốc. Arkansas là một bang nghèo, thuộc hàng chót bảng hoặc áp chót theo nhiều tiêu chuẩn đánh giá, từ tỉ lệ phần trăm sinh viên tốt nghiệp đại học đến thu nhập cá nhân tính theo đầu người.

Vào đầu năm 1987, ngày càng có nhiều lãnh đạo Đảng Dân chủ thúc giục Bill xem xét đến cuộc tranh cử tổng thống vào năm 1988 khi nhiệm kỳ thứ hai của Ronald Reagan kết thúc. Tôi nghĩ anh không nên ra tranh cử và đã nói với anh như vậy. Dường như phó tổng thống Bush sẽ được chọn kế thừa tổng thống Reagan, làm đại diện cho Reagan trong nhiệm kỳ ba. Tôi nghĩ rằng Bush rất khó bị đánh bại. Bill vừa được bầu vào năm 1986 cho nhiệm kỳ thống đốc lần thứ tư và đây là nhiệm kỳ bốn năm đầu tiên kể từ khi có tu chính hiến pháp, anh cũng vừa mới bắt đầu vai trò chủ tịch Hội đồng Thống đốc quốc gia. Anh chỉ mới 40 tuổi.

Sau khi Bill được tái cử làm thống đốc vào năm 1990, các đảng viên Dân chủ khắp đất nước lại một lần nữa vận động anh ra tranh cử tổng thống. Sự cổ vũ này bắt nguồn từ các đánh giá là tổng thống Bush đang xa rời nhân dân Mỹ. Mặc dù hình ảnh đại chúng của Bush vẫn còn mạnh mẽ sau sự kiện Chiến tranh vùng Vịnh nhưng tôi nghĩ việc thực hiện các chính sách trong nước, đặc biệt là vấn đề kinh tế, làm ông ta dễ bị tổn thương. Trưa 3-11-1991, trước phủ toàn quyền cũ ở thành phố Little Rock, một Bill Clinton đã được tiếp thêm sức lực đứng cùng với Chelsea và tôi trước hàng micro và máy quay phim của đài truyền hình, tuyên bố ý định ra tranh cử tổng thống.

Chúng tôi không hề được chuẩn bị cho các hoạt động chính trị đầy thủ đoạn và mánh khóe. Thế là chúng tôi phải kiềm chế cảm xúc của mình trước sự theo dõi thường xuyên của công chúng trong suốt quá trình chiến dịch tranh cử 13 tháng, ngày càng dữ dội và soi mói vào đời tư.


_____________________

Chiến dịch tranh cử tổng thống của Bill Clinton đã mang đến cho Hillary Clinton những trải nghiệm lạ lẫm và cả những chỉ trích nặng nề. Nhưng, "nếu có sự thật hoặc giá trị trong các lời chỉ trích, hãy cố gắng học hỏi. Nếu không hãy để cho nó trôi đi" - Hillary nói.

Tạm biệt Arkansas, họ bắt đầu dự phần vào lịch sử.

Hồi ký Hillary Clinton (kỳ 3): Mùa bầu cử dữ dội

“Có những khoảnh khắc đẹp trong cuộc sống, giống như thời gian Bill và tôi ngắm những tia nắng cuối cùng trên sông Chobe. Đây là một ngày mà tôi mong ước được kéo dài mãi. Khi quay về Washington, chúng tôi sẽ bị soi rọi bởi một thứ ánh sáng nghiệt ngã hơn”

Nếu 44 năm đầu tiên của đời tôi là một quá trình học hỏi, thì chiến dịch tranh cử tổng thống lần đầu kéo dài 13 tháng của Bill lại là sự giác ngộ. Mọi thứ tôi nói hoặc làm và thậm chí kiểu tóc của tôi cũng trở thành một đề tài tranh luận nóng bỏng.

Tạm biệt Arkansas

Một số cuộc tấn công ngày ấy dù vu khống tôi là một phụ nữ xấu xa, một bà mẹ hay một người vợ tồi hoặc bóp méo lời nói hoặc vai trò của tôi đối với các vấn đề, đều có động cơ chính trị và được dựng lên để kiềm chế tôi. Một số công kích khác có lẽ phản ánh mức độ mà xã hội Hoa Kỳ vẫn còn đang điều chỉnh đối với vai trò đang thay đổi của phụ nữ.

Tôi luôn giữ nguyên tắc của mình: chấp nhận những lời chỉ trích gay gắt nhưng không được mang tính cá nhân. Nếu có sự thật hoặc giá trị trong các lời chỉ trích, hãy cố gắng học hỏi. Nếu không hãy để cho nó trôi đi. Nói thì luôn dễ hơn làm. Tôi không còn là đại diện cho riêng bản thân mình. Tôi đang đề nghị người dân Mỹ cho phép tôi đại diện họ trong một vai trò thể hiện mọi thứ, từ vẻ đẹp quyến rũ đến tính hiền thục của một bà mẹ.

Tôi đã xin nghỉ phép ở công ty luật của mình, rút khỏi tất cả các tổ chức từ thiện và ban điều hành doanh nghiệp mà tôi đã tham gia. Tôi đã đi làm toàn thời gian trong thời gian kết hôn với Bill và đánh giá cao tính độc lập, sự khẳng định bản thân trong công việc. Bây giờ tôi chỉ còn trách nhiệm làm "phu nhân", một trải nghiệm lạ lẫm đối với tôi. Cả hai chúng tôi đều trăn trở về vai trò của tôi. Tôi có thể có một "vị trí" nhưng đó lại không phải là một "công việc" thật sự. Làm thế nào tôi sử dụng phương tiện này để giúp chồng mình và phục vụ tổ quốc nhưng không đánh mất bản sắc của mình trong mùa bầu cử dữ dội ấy.

Bill đắc cử tổng thống. Tối 16-1-1993, hàng ngàn bạn bè và người dân ủng hộ đã đứng chật cứng ở nhà đỗ máy bay khổng lồ ở phi trường Little Rock trong buổi lễ chia tay cảm động. Tôi rất háo hức về điều đang chờ đón mình nhưng nhiệt tâm của tôi cũng bị nhuốm màu u buồn khi Bill suýt khóc lúc trích dẫn lời của một bài hát cho đám đông các người ủng hộ: "Arkansas thấm sâu vào máu thịt tôi và luôn mãi như thế". Sau đó là biết bao lời chào, vẫy tay, ôm nhau. Khi chúng tôi đã ở trên không, ánh đèn của thành phố Little Rock biến mất dưới những đám mây và không còn gì ngoài việc hướng về phía trước.

Chúng tôi bước vào Nhà Trắng lần đầu tiên vào ngày 20-1-1993 với tư cách cư dân mới của nó, nơi trước đây tôi đã ghé thăm với tư cách khách mời. Giờ đây, nó đã là nhà của tôi. Trong khi bước lên theo lối dẫn vào Nhà Trắng, tôi chợt nhận ra một thực tế: tôi thật sự là đệ nhất phu nhân, vợ của tổng thống Hoa Kỳ. Đây là lần đầu tiên trong nhiều lần tôi tự nhắc nhở mình về một sự thật lịch sử mà giờ đây tôi được dự phần.

Không có cẩm nang hướng dẫn làm đệ nhất phu nhân. Bạn tiếp nhận công việc này bởi vì chồng mình đã trở thành tổng thống. Những người tiền nhiệm trước đây đến Nhà Trắng đều tìm một vị trí nào đó thể hiện các quan điểm, phong cách của riêng họ và tìm cách dung hòa các nhu cầu của chồng, gia đình và quốc gia. Tôi cũng vậy. Bill không bổ nhiệm tôi vào một vị trí chính thức nào. Thậm chí nếu anh ấy muốn cũng không được. Các đạo luật chống đưa người thân trong gia đình, họ hàng vào làm việc đã được ban hành kể từ khi John F. Kennedy bổ nhiệm người em của mình là Bobby làm bộ trưởng tư pháp.

Tuy nhiên, không có luật nào ngăn cản tôi tiếp tục vai trò là cố vấn không ăn lương của Bill Clinton và, trong một số trường hợp, là đặc sứ của anh. Dần dần những năm sau đó, tôi hiểu được ngọn núi mà chúng tôi đang leo lên dốc đứng biết chừng nào.

Vượt lên chính mình

“Sau khi tôi đã giữ quyển Kinh thánh trong tất cả những lần Bill tuyên thệ ở các buổi lễ nhậm chức của Bill, giờ đây anh và Chelsea đang giữ quyển Kinh thánh để tôi làm lễ tuyên thệ với sự chứng kiến của Al Gore trong buổi lễ nhậm chức (giả định) của tôi. Tôi đã là thượng nghị sĩ”

Chiều 12-2-1999, Thượng viện Hoa Kỳ đã bỏ phiếu tha bổng Bill trước những lời buộc tội với sự nhất trí cao trong vụ xìcăngđan Monica Lewinsky. Đó cũng là thời điểm tôi bắt đầu hình dung tương lai của mình. Tôi vẫn còn chưa quyết định có tranh cử vào Thượng viện hay không, số người vội vã can ngăn tôi cũng đông không kém số người động viên tôi.

Đặc biệt, các bạn bè thân thiết không thể hiểu nổi tại sao tôi lại xem xét một cuộc vận động vào Thượng viện đầy mệt mỏi sau những chấn động tinh thần trong vài năm vừa qua. Đoạn đời trên con đường vận động tranh cử sẽ khác xa với sự tiện nghi và an ninh chốn Nhà Trắng.

Nhân vật có khả năng được đề cử của Đảng Cộng hòa là Rudolph Giuliani, thị trưởng New York, sẽ là một đối thủ đáng gờm cho bất kỳ một ứng cử viên Đảng Dân chủ nào. Tôi cần một cú hích. Vào tháng ba, tôi đến New York để cùng với huyền thoại tennis Billie Jean King tham dự một sự kiện quảng cáo cho bộ phim đặc biệt của HBO về phụ nữ trong thể thao. Chúng tôi tập trung tại trường thực nghiệm sư phạm ở vùng lân cận Chelsea thuộc Manhattan, nơi có hàng chục nữ vận động viên trẻ tuổi đang đứng trên sân khấu được trang trí với dải băng khổng lồ mang dòng chữ "Vượt lên chính mình", tựa đề phim của HBO.

Sofia Totti, đội trưởng đội bóng chuyền nữ, giới thiệu tôi. Khi tôi tiến đến bắt tay cô, cô đã ngả người về phía tôi và thì thầm vào tai tôi: "Hãy vượt lên chính mình, bà Hillary. Hãy can đảm lên". Lời động viên của cô đánh thức tôi mạnh mẽ và tôi bắt đầu nghĩ: tôi có thể e ngại điều mà tôi đã thuyết phục những phụ nữ khác làm ư? Tại sao tôi lại do dự về việc tham gia cuộc đua này? Tại sao tôi không suy nghĩ nghiêm túc hơn về nó? Có lẽ tôi nên "vượt lên chính mình". Tháng 2-2000, tôi chính thức tuyên bố việc ra ứng cử.

Chỉ một thời gian ngắn sau việc đề cử, một chấn động đã làm rung chuyển chính trường New York. Ngày 19-5, thị trưởng Giuliani tuyên bố rút khỏi cuộc chạy đua vào thượng nghị viện sau khi bác sĩ chẩn đoán ông ta bị chứng ung thư tiền liệt tuyến. Tôi lại bắt đầu với một đối thủ hoàn toàn mới - nghị sĩ Rick Lazio. Cuối cùng, chiến dịch tranh cử của tôi cũng đã vượt qua được những giai đoạn khó khăn nhất. Tôi đã làm việc không mệt mỏi cho đến phút cuối, kết quả kiểm phiếu vào buổi chiều 7-11 cho thấy tôi đã thắng cử vượt mức tưởng tượng. Sau 16 tháng vận động tranh cử, sau tám năm với tước hiệu mà không có chức vụ, giờ đây tôi đã là một "thượng nghị sĩ chưa nhậm chức".

Ngày 3-1-2001, tôi đã bước lên bục thượng viện để tuyên thệ nhậm chức. Khi tôi xoay lại và nhìn về hướng phòng khách, tôi thấy mẹ, con gái và chồng tôi đang mỉm cười với tân thượng nghị sĩ của New York. Ba ngày sau, vào một buổi chiều mưa thứ bảy, chúng tôi tổ chức một buổi tiệc chia tay trong một cái lều vải khổng lồ ở khu vườn phía nam cho tất cả những người đã làm việc hoặc tình nguyện làm việc tại Nhà Trắng suốt tám năm qua. Ban nhạc tấu lên những thanh âm mở đầu cho bản nhạc Đừng bao giờ ngừng nghĩ đến tương lai - bản nhạc vui trong chiến dịch của Bill năm 1992 - đám đông cùng đồng ca như một dàn hợp xướng ồn ào, vui vẻ điệp khúc của bài hát.

Rồi thì tôi cũng phải nói lời chia tay với ngôi nhà tôi đã trải qua tám năm sống cùng lịch sử.

Tôi có được sự giàu sang, quyền lực và uy tín nhiều hơn đa số những người khác. Nhưng bạn có thể có được tất cả những điều bạn muốn mà vẫn cảm thấy trống rỗng. Quyền lực nào tôi sẽ đánh đổi khi dành thêm một ít thời gian cho gia đình tôi? Cái giá nào tôi phải trả cho một buổi tối dành cho bạn bè? Phải đến khi bị "căn bệnh chết người" này tôi mới nhận ra được sự thật ấy, nhưng đó là một sự thật mà nhiều người ở đất nước chúng ta, sau khi đuổi theo những tham vọng bất tận của mình và rơi vào tình trạng suy đồi về đạo đức mới có thể hiểu ra...

FIRST NEWS dịch (TUỔITRẺ ONLINE)

Hồi ký Hillary Clinton và chính trường nước Mỹ (Living history), bản quyền tiếng Việt của Công ty Văn hóa sáng tạo Trí Việt, NXB Văn Hóa Sài Gòn xuất bản.

Thursday, November 23, 2006

HAPPY BIRTHDAY & FEAST DAY Abba TRINH !!!


Hom nay, 22/11/2006, la ngay BON MANG cua Abba TRINH RÒM, thánh nữ CECILIA.

...Cach day mot so ngay dang ke (11/11/2006) la ngay SINH NHAT cua Trinh...

Nhung hom do ABBA lu bu qua nen khong gui mail chuc mung duoc...
Vay tu'm lai la hom nay, ABBA long trong chuc mung 2 ngay dac biet cua Trinh nhe. (Clap... moi nguoi vo tay chuc mung nghen.)


THUONG CHUC TRINH NGAY CANG DE THUONG, YEU DOI, YEU... NGUOI..., NHIEU SUC KHOE VA VUNG BUOC LUON... THEM NUA, CHUC TRINH LUON LUON LA THANH VIEN DE THUONG ...CUA ABBA NHE.

HAPPY BIRTHDAY & HAPPY FEAST DAY !!!!!

ABBA dong kinh chuc...

http://www.livingwatercommunity.com/saiints/st_cecilia.htm
http://www.stedmundsbury.anglican.org/~burgh/ff/Cecilia.html

CECILIA, TRINH NỮ LẬP GIA ĐÌNH VÀ TỬ ĐẠO


Theo sử gia C. Erbes viết cuốn PASSIO - THƯƠNG KHÓ, thì trinh nữ Cecilia tử đạo khoảng năm 229-230, dưới thời hoàng đế Severo Alessandro (222-235) và quan tổng trấn Turcio Almachio trị vì thành Roma. Trước đó, trinh nữ đã đem chồng cùng em chồng (Valeriano và Tiburzio) trở lại Kitô Giáo. Sau đó cả ba cùng được hồng phúc lãnh nhận triều thiên tử đạo.

1. Thánh Lễ tại hang toại đạo.

Vào một đêm khuya khoảng năm 229, Đức Giáo Hoàng Urbano I (222-230) cử hành Thánh Lễ trong hang toại đạo (ngày nay mang tên ”San Calisto”) ở ngoại ô thành phố Roma cho các tín hữu Kitô hầm trú. Hiện diện trong Thánh Lễ có đủ hạng người thuộc mọi giai cấp: từ các phó tế đến các trinh nữ, từ các cụ già đầu bạc đến những bà mẹ gia đình, từ người nghèo khổ cùng đinh đến nhà quý tộc Roma. Tất cả trở thành MỘT trong Bí Tích RỬA TỘI và trong Đức Tin vào Đức Chúa GIÊSU KITÔ, Đấng Cứu Độ loài người.

Trong số các trinh nữ có Cecilia, thuộc dòng quý tộc. Cecilia đính hôn với Valeriano, thanh niên ngoại giáo cũng thuộc hàng quý tộc. Và nghi lễ thành hôn giữa đôi trai thanh gái lịch sẽ được tổ chức long trọng vào sáng ngày hôm đó.

Bài Sách Thánh đọc trong Thánh Lễ trích từ Phúc Âm theo thánh Matthêu, chương 25 câu 1-13. Nước Trời giống như mười trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể. Trong số đó có năm cô khờ dại và năm cô khôn ngoan. Năm cô khờ dại mang đèn mà không đem dầu theo. Còn những cô khôn ngoan đã mang đèn, lại đem dầu đầy bình. Vì chàng rể đến chậm, nên các cô thiếp đi và ngủ cả. Nửa đêm có tiếng hô to: ”Kìa, chàng rể đến, hãy ra đón người”. Bấy giờ các trinh nữ đều chỗi dậy, sửa soạn đèn của mình. Những cô khờ dại nói với các cô khôn ngoan: ”Các chị cho chúng em chút dầu, vì đèn của chúng em đã tắt cả”. Các cô khôn ngoan đáp lại: ”E không đủ cho chúng em và cho các chị, các chị ra quán mà mua thì hơn”. Song khi họ đang đi mua thì chàng rể đến. Những trinh nữ đã sẵn sàng, thì theo chàng rể cùng vào tiệc cưới, và cửa đóng lại. Sau cùng, các trinh nữ kia cũng đến và nói: ”Thưa Ngài, xin mở cửa cho chúng tôi”. Nhưng Người đáp lại: ”Ta bảo thật các ngươi, Ta không biết các ngươi”. Vậy hãy tỉnh thức, vì các ngươi không biết ngày nào, giờ nào.

Sau bài Phúc Âm, Đức Giáo Hoàng Urbano I (222-230) giảng. Ngài nói:

- Bài Dụ ngôn nói về các trinh nữ, nhưng cũng nhắm đến mọi tâm hồn, bởi vì, giá Máu Cứu Chuộc của Đấng Cứu Thế và Ơn Thánh Rửa Tội làm cho các linh hồn lại trở nên trắng tinh như những trẻ thơ trong khi chờ đợi Đức Lang Quân đến.

- Hãy mĩm cười đi hỡi các cụ già yếu; hãy ngẩng mặt lên hỡi các vị quý tộc, những người mà mãi đến hôm qua còn chìm sâu trong bùn nhơ của ngoại giáo thối nát; hãy ngước cao hỡi các bà mẹ cùng các hiền thê và đừng nuối tiếc tuổi thơ trong trắng. Tâm hồn anh chị em không khác gì tâm hồn của các trinh nữ đang đứng bao quanh bên bàn thờ này. Tâm hồn anh chị em có cùng vẻ đẹp của các trinh nữ, khi anh chị em được tái sinh trong Phép Rửa và biết ở lại trong Đức KITÔ, Chúa chúng ta. Chúa đến làm cho linh hồn rạng rỡ hơn bình minh xuất hiện trên đỉnh đồi, linh hồn mà trước đây bị nhơ nhớp và đen đủi vì các tật xấu ghê tởm nhất. Lòng thống hối rửa sạch linh hồn khỏi bợn nhơ, ý chí tẩy luyện linh hồn khỏi tỳ ố, nhưng Tình Yêu, Tình Yêu của Đấng Cứu Độ chúng ta, Tình Yêu đến từ Máu Thánh của Ngài sẽ trao trả lại cho anh chị em sự trinh khiết vẹn tuyền. Không phải sự trinh khiết của ngày anh chị em chào đời, nhưng là sự trinh khiết của hai vị Tổ Tông chúng ta: Adong và Evà, trước khi hai vị bị Satan cám dỗ và sa ngã phạm tội. Đó là sự trong trắng vô tội của bậc thiên thần, đó là hồng ân Chúa mặc cho Tổ Tông, trước mắt THIÊN CHÚA và trước mắt vũ trụ.

- Ôi thánh thiện thay sự trinh khiết của đời sống Kitô! Sự trinh khiết được tắm gội bằng Máu của THIÊN CHÚA, Đấng đổi mới và làm cho chúng ta trở nên trong trắng như Người Nam và Người Nữ đầu tiên được bàn tay Đấng Tạo Hóa nhào nặn nên. Đây là cuộc tái sinh trong đời sống Kitô, cuộc tái sinh báo trước cuộc sinh lại lần thứ ba trên Thiên Quốc khi chúng ta được Chúa gọi về với Ngài. Lúc đó tâm hồn chúng ta sẽ trắng tinh nhờ Đức Tin hoặc nhuộm đỏ vì máu đào tử đạo, đẹp đẽ như các thiên thần và xứng đáng chiêm ngưỡng cùng bước theo Đức GIÊSU KITÔ, Con THIÊN CHÚA, Đấng Cứu Độ chúng ta!

- Nhưng hôm nay, ngoài các linh hồn được tìm thấy trở lại đức trinh khiết nhờ Bí Tích Rửa Tội, tôi muốn ngỏ lời cách riêng với các linh hồn thanh khiết ẩn trong một thân xác trinh khiết với ý chí giữ nguyên vẹn đức trinh khiết. Tôi muốn nói với các trinh nữ khôn ngoan đã hiểu lời mời gọi yêu thương của Chúa chúng ta và của thánh Gioan, vị tông đồ đồng trinh, để bước theo CON CHIÊN. Đó là những người giữ mình đồng trinh vì Tình Yêu THIÊN CHÚA (Khải Huyền 14,4). Và tôi ngỏ lời với trinh nữ - anh dũng trong Đức Tin, đức cậy và đức mến - ngay đêm nay tìm nuôi dưỡng bằng Thịt Tinh Khiết của Ngôi Lời và kín múc sức lực nơi Máu Con Chiên như Rượu Thiên quốc để được hùng dũng trong trận chiến.

- Một trinh nữ đang có mặt giữa anh chị em đây sẽ đứng lên từ bàn thờ này để ra đi gặp gỡ một định mệnh mà tên gọi gắn liền với ”cái chết”. Trinh nữ ra đi trong niềm tin tưởng nơi THIÊN CHÚA - không phải một niềm tin bình thường - nhưng là Đức Tin trổi vượt, hoàn hảo, vì chẳng những tin vào sự che chở phù trợ của THIÊN CHÚA cho chính mình, mà còn tin cho người khác và hy vọng sẽ đem về bàn thờ này, người mà ngày mai sẽ là chồng trước mắt thế gian, nhưng lại là anh em dấu ái trước mắt THIÊN CHÚA. Đáng ca tụng thay đức trinh khiết trọn hảo, vì nó ban sức mạnh đến nỗi trinh nữ không sợ bị hãm hiếp, không sợ cơn giận lôi đình của chồng, không sợ sự yếu đuối của giác quan, không sợ bị đe dọa, bị thất vọng, cũng không nao núng trước nỗi sợ hãi và hầu như chắc chắn sẽ tử đạo.

- Hãy đứng lên và hãy mĩm cười với Đức Lang Quân thật của con, hỡi trinh nữ trong trắng của Đức Chúa KITÔ. Con hãy ra đi gặp chàng trai nhưng đôi mắt không rời Đức Chúa GIÊSU để rồi mang chàng về đây với Ngài. Đức Chúa GIÊSU đang nhìn con và mĩm cười cùng con. Cả Đức Mẹ MARIA là Trinh Nữ cũng mĩm cười với con và các Thiên Thần đang làm triều thiên vây quanh con. Hãy đứng lên và đến kín múc nơi nguồn suối tinh khiết trước khi ra đi vác thánh giá và vinh quang của con.

- Hãy đến, hỡi hiền thê của Đức Chúa KITÔ. Hãy lập lại với Ngài ca khúc diễm tình của con trước sự hiện diện của những khuôn mặt, dấu ái hơn chiếc nôi ru con ngày con chào đời và hãy mang ca khúc này theo con cho đến lúc hồn con lại hát vang lên khi bước vào Thiên Đàng, trong khi thân xác con an nghỉ trong vòng tay của Người Mẹ thật của con là Giáo Hội Tông Truyền.

... Sau Thánh Lễ, các tín hữu Kitô hầm trú Roma âu yếm vây quanh trinh nữ Cecilia. Trông cô thật duyên dáng mỹ miều. Cecilia có giọng nói thánh thót với nét cười và khuôn mặt của một thiên thần. Có người không cầm được nước mắt. Người khác sung sướng mĩm cười. Có người thắc mắc sao Cecilia lại chọn hôn lễ trần gian. Lại có người lo lắng không biết ông chồng ngoại giáo tương lai của Cecilia sẽ phản ứng ra sao khi khám phá ra vợ mình là tín hữu Kitô???

Một trinh nữ lấy làm tiếc vì Cecilia từ bỏ cuộc sống đồng trinh. Cecilia cất tiếng vừa trả lời bạn vừa ngụ ý giải thích cho mọi người hiểu quyết định của mình:

- Bạn lầm rồi. Tôi không từ bỏ đức trinh khiết đâu. Tôi tận hiến cho Chúa thân xác cùng con tim tôi và tôi không lấy lại điều đã dâng hiến. Tôi yêu mến Chúa còn hơn yêu mến cha mẹ bà con. Nhưng tôi yêu mến những người thân đến độ không muốn thấy họ chết trước khi được Chúa gọi về. Tôi yêu Đức Chúa GIÊSU, Vị Lang Quân Vĩnh Cửu của lòng tôi, hơn bất cứ người đàn ông nào khác. Nhưng tôi cũng yêu họ đến độ chọn quyết định lập gia đình để cứu linh hồn Valeriano. Chàng yêu tôi và tôi cũng yêu chàng một cách trong trắng, vẹn toàn, đến nỗi muốn chàng được cùng tôi sống trong Ánh Sáng và Chân Lý. Tôi không sợ chàng nổi giận. Tôi hy vọng Chúa giúp tôi chiến thắng chàng. Tôi hy vọng Đức Chúa GIÊSU giúp tôi đem người chồng trần gian trở về với Kitô Giáo. Nhưng nếu tôi không thuyết phục được chàng thì tôi sẽ sớm lãnh nhận triều thiên tử đạo. Nhưng không phải vậy. . Tôi trông thấy ba triều thiên từ trời rơi xuống. Hai cái giống nhau còn cái thứ ba gắn ba hạt trân châu. Hai triều thiên giống nhau lấp lánh những viên hồng ngọc. Triều thiên thứ ba có hai mặt gắn hồng ngọc và một giải băng toàn bằng bạch ngọc. Cả ba triều thiên đang đón chờ chúng tôi. Vậy xin anh chị em đừng lo sợ gì cho tôi. Uy quyền của THIÊN CHÚA sẽ bảo vệ tôi. Nơi thánh đường này, chúng ta lại sớm họp nhau để chào mừng những người anh em mới của chúng ta. Xin chào từ biệt trong Chúa.

Các tín hữu Kitô ra khỏi hang toại đạo và chia tay, mỗi người đi về nhà mình. Trời vẫn còn tối. Rạng đông chỉ mới bắt đầu ló dạng. ..

2. Đêm tân hôn của đôi bạn Cecilia-Valeriano

Sau một ngày tưng bừng náo nhiệt của lễ cưới theo nghi thức ngoại giáo, Cecilia cùng hai nữ tỳ Kitô của mình bước vào khuê phòng.

Cả ba cùng sốt sắng cầu nguyện. Để có hình Thánh Giá, Cecilia chấm ngón tay vào lọ nước rồi vạch hình Thánh Giá trên tường. Xong, hai nữ tỳ cởi tất cả đồ trang sức lộng lẫy và mặc cho Cecilia chiếc áo giản dị bằng len trắng tinh. Mái tóc dài được thắt lại bỏ hai bên. Trông Cecilia giống như thiếu nữ đơn sơ trong trắng ở lứa tuổi trăng tròn (trong khi nàng trạc tuổi 18-20). .

Cả ba lại quỳ gối và cùng sốt sắng đọc kinh lần nữa. Xong, Cecilia ra hiệu cho hai nữ tỳ lui gót và trở lại với hai nữ tỳ cao tuổi của gia đình Valeriano. Sau khi chuẩn bị đủ mọi nghi thức cho cô dâu tiếp đón chàng rể, cả bốn nữ tỳ lui gót. Chỉ còn lại Cecilia. (Vừa khi các nữ tỳ rời phòng, Cecilia ra khỏi giường và đứng lên đợi Valeriano).

Valeriano bước vào phòng. Chàng giang rộng đôi tay và âu yếm tiến về phía vợ. Trên khuôn mặt chàng biểu lộ tình yêu dạt dào. Cecilia mĩm cười đáp lại, nhưng không tiến lên đón tiếp Valeriano. Cecilia đứng im giữa phòng.

Valeriano kinh ngạc tột độ. Chàng tức khắc nổi giận vì tưởng rằng các nữ tỳ không làm tròn bổn phận. Nhưng Cecilia trấn an Valeriano và nói chính nàng muốn đứng đợi chàng.

- Vậy thì hãy đến đây, hỡi Cecilia của anh,

vừa nói Valeriano vừa giang tay định ôm hôn Cecilia:

- Hãy đến, vì anh yêu em nhiều lắm!

- Em cũng vậy. Nhưng xin anh đừng chạm đến em. Đừng xúc phạm em vì những vuốt ve loài người!

- Nhưng, Cecilia!. . Em là vợ anh mà!

- Em thuộc về THIÊN CHÚA, Valeriano à. Em là Kitô hữu. Em yêu anh, nhưng với linh hồn thuộc về Trời Cao. Anh không cưới một người đàn bà, nhưng cưới một ái nữ của THIÊN CHÚA có các Thiên Thần hầu cận. Và Thiên Thần Chúa đang ở cạnh em để hộ vệ em. Xin anh đừng xúc phạm thụ tạo Thiên Quốc với cử chỉ của tình yêu thô tục. Nếu không, anh sẽ bị trừng phạt!

Valeriano ngạc nhiên đến độ sững sờ. Ban đầu, nỗi kinh ngạc làm chàng đứng im như trời trồng. Nhưng rồi cơn giận đùng-đùng nổi lên, khiến chàng vung chân múa tay và la hét ầm ĩ:

- Em phản bội anh! Em xem anh như đồ chơi của em! Anh không tin thế! Anh không thể tin và cũng không muốn tin rằng em là Kitô hữu. Em hiền hậu, em kiều diễm và em thông minh, nên không thể nào em lại đi theo thứ tôn giáo ngu-xuẩn được! Không, không thể!. . Em chỉ nói chơi thôi. Em chỉ muốn vui đùa như một bé gái. Hôm nay là lễ của em mà! Nhưng trò chơi quá tàn nhẫn. Thôi đủ rồi, hãy đến với anh!

- Em là tín hữu Kitô thật, chứ không nói đùa đâu. Em hãnh diện mình là tín hữu Kitô, bởi vì, tín hữu Kitô có nghĩa là được cao trọng ở đời này và đời sau. Em yêu anh, Valeriano à. Em yêu anh đến độ chấp nhận làm vợ anh để đưa anh về với Chúa và để cùng anh sống trong Chúa.

- Khốn cho em, hỡi kẻ điên dại và bội thề! Sao em lại phản bội anh? Em không sợ anh trả thù sao?

- Không, em không sợ, bởi em biết rõ anh là bậc quân tử, là người nhân hậu và anh yêu em! Không, em không sợ, vì em biết anh không dám kết án em bao lâu chưa tìm ra bằng chứng em có lỗi. Và em không có lỗi gì hết. .

- Em nói dối khi nói đến thiên sứ và thần linh. Làm sao anh có thể tin điều này? Anh phải thấy rồi mới tin và nếu anh thấy. . nếu anh thấy. . anh sẽ kính trọng em như vị thiên thần. . Nhưng lúc này đây em là vợ anh. Anh không thấy ai khác, ngoài em.

- Valeriano, anh có thể tin là em nói dối sao? Anh có thể tin như vậy sao, chính anh là người biết rõ em? Chỉ người hèn nhát mới nói dối, Valeriano à! Vậy xin anh hãy tin những gì em nói với anh. Nếu anh muốn trông thấy Thánh Thiên Thần Bản Mệnh của em, thì hãy tin nơi em rồi anh sẽ trông thấy ngài. Hãy tin nơi em, người yêu anh. Anh thấy đó, em đang ở một mình với anh. Anh có thể giết chết em. Nhưng em không sợ. Em đang ở trong tay anh và anh có thể tố giác em với quan tổng trấn. Nhưng em không sợ. Thánh Thiên Thần Bản Mệnh em sẽ che chở em dưới bóng cánh ngài. Ồ, phải chi anh thấy được ngài!

- Làm thế nào để anh thấy được ngài?

- Hãy tin những gì em tin. Anh nhìn đây: nơi ngực em có cuộn giấy nhỏ. Anh biết là gì không? Đó là Lời của THIÊN CHÚA em. THIÊN CHÚA không nói dối và Ngài bảo những ai tin Ngài đừng sợ, bởi vì, ”Thầy ban cho các con quyền năng để đạp lên rắn rết bọ cạp và mọi thế lực kẻ thù, mà chẳng có gì làm hại được các con” (Luca 10,19).

- Em nói thế chứ có hàng vạn Kitô hữu bị giết chết nơi các hí trường!

- Không. Các Kitô hữu không chết. Chúng em sống mãi mãi. Bồng Lai Tiên Giới không có, nhưng Thiên Đàng hiện hữu thật sự. Trên Thiên Đàng không có các thần linh dối trá, những kẻ vũ phu đam mê khoái lạc, nhưng chỉ có các thần thánh, sống trong ánh sáng và hòa điệu thiên quốc. Em đang cảm như thế. . Em đang thấy như thế. . Ôi Ánh Sáng. . Ôi Tiếng Hát. . Ôi Thiên Đàng. . Xin hãy xuống đây! Xin hãy xuống đây! Xin hãy xuống và làm cho lang-quân con trở thành kẻ thuộc về Thiên Quốc. Vòng hoa thiên quốc trước hết xin dành cho chàng chứ không cho con. Phần con, con chấp nhận nỗi đau đớn không được chàng yêu thương, nhưng vui mừng trông thấy chàng được Chúa yêu và đưa vào sống với Chúa, trước khi con đến. Ôi niềm vui Thiên Đàng! Ôi tiệc cưới vĩnh cửu! Valeriano anh à, chúng ta sẽ nên MỘT trước mặt THIÊN CHÚA, đôi bạn đồng trinh, hạnh phúc hưởng nếm tình yêu hoàn hảo.

Cecilia thật sự xuất thần. .

Valeriano chăm chú nhìn Cecilia, lòng đầy ngưỡng mộ và xúc động.

- Làm thế nào. . làm thế nào anh giống như em được? Anh là chàng quý tộc La-Mã. Hôm qua đây, anh còn là kẻ ăn chơi trác táng, vũ phu. Vậy làm sao anh có thể giống như em được, hỡi vị thiên thần?

- THIÊN CHÚA em đã đến để trao ban sự sống cho kẻ chết, chết về phần linh hồn. Anh hãy tái sinh trong Ngài thì sẽ nên giống như em. Chúng ta cùng đọc Lời Ngài và hiền-thê anh sẽ sung sướng được làm cô giáo dạy anh. Rồi em sẽ đưa anh đến gặp vị giáo hoàng thánh thiện. Ngài sẽ ban cho anh ánh sáng toàn vẹn và ơn thánh. Như người mù được mở mắt, anh sẽ trông thấy. Ồ! hãy đến, Valeriano, và hãy lắng nghe Lời Vĩnh Cửu đang hát thánh thót trong tim em!

Nói xong, Cecilia cầm tay dắt Valeriano - lúc này trông thật khiêm nhu và ngoan hiền như một chú bé - cả hai đến ngồi trên hai chiếc ghế cạnh nhau. Và Cecilia bắt đầu đọc chương I Phúc Âm theo thánh Gioan cho đến câu 14, rồi chương III, ghi lại cuộc đối thoại với ông Nicôđêmô.

Giọng Cecilia giống như tiếng nhạc đàn thụ cầm khi nàng đọc những đoạn sách thánh và Valeriano chăm chú lắng nghe. Ban đầu chàng đặt đầu mình trên hai tay chống trên hai đầu gối với dáng điệu nghi ngờ và cứng tin, nhưng dần dần, chàng tựa đầu trên vai vợ, đôi mắt nhắm nghiền và chăm chú lắng nghe Cecilia đọc Phúc Âm. Khi Cecilia ngừng lại thì chàng nài nĩ:

- Em đọc nữa, đọc nữa đi!

Cecilia đọc thêm vài đoạn trong Phúc Âm theo thánh Matthêu và thánh Luca, rồi trở lại Phúc Âm theo thánh Gioan.

Giờ đây Valeriano lặng lẽ khóc. Nước mắt chảy dài từ đôi mi khép kín. Cecilia trông thấy và mĩm cười, nhưng không nói năng gì cả.

Nàng đọc tiếp đoạn Phúc Âm kể chuyện tông đồ Toma cứng tin. Đọc xong, Cecilia lặng thinh. ..

Cả hai cứ ngồi im như thế, một người chìm sâu trong Chúa, một người chìm đắm trong chính mình, cho đến lúc Valeriano kêu lên:

- Anh tin. Anh tin, Cecilia à. Chỉ mình THIÊN CHÚA Chân Thật mới có thể nói những Lời này và yêu thương như thế. Hãy đưa anh đến gặp vị giáo hoàng của em. Anh muốn yêu những gì em yêu, muốn những gì em muốn. Đừng sợ anh nữa, Cecilia à. Chúng ta sẽ là đôi vợ chồng trong Chúa và sống như hai anh em ruột. Hãy đi ngay, bởi vì anh muốn trông thấy điều em trông thấy: Vị Thiên Thần của sự ngây thơ trong trắng của em.

Cecilia rạng rỡ đứng lên, mở tung cửa sổ, kéo màn ra để ánh sáng ban mai chiếu dọi vào phòng. Rồi Cecilia cất tiếng đọc kinh LẠY CHA. Nàng đọc thật chậm để Valeriano có thể theo dõi. Rồi nàng giơ tay vạch hình Thánh Giá trên trán và trên ngực Valeriano. Xong, nàng cầm lấy tay phải của Valeriano và hướng dẫn tay chàng làm dấu Thánh Giá trên trán, trên ngực, trên hai vai. Và tay trong tay, Cecilia sung sướng đưa Valeriano đến gặp Đức Giáo Hoàng Urbano I.

3. Lễ Rửa Tội Valeriano và Tiburzio

Hang toại đạo được trang hoàng thật đẹp cho nghi lễ rửa tội của Valeriano và Tiburzio (em trai của Valeriano). Tất cả tín hữu Kitô hầm trú của thành Roma có mặt. Mọi người biểu lộ nỗi xúc động và chia sẻ niềm vui với Cecilia, đang sung sướng đứng giữa chồng và em chồng. Valeriano và Tiburzio mặc y phục trắng. Cecilia cũng mặc chiếc áo trắng tinh. Trông nàng giống như một Thiên Thần của Trời Cao.

Trước khi được lãnh nhận Bí Tích Rửa Tội, Valeriano cảm động thưa với Đức Giáo Hoàng Urbano I:

- Tâu Đức Thánh Cha, bởi vì chính Đức Thánh Cha đã giảng giải cho con hiểu rõ giáo lý ngời sáng của Đức Tin Kitô, trong khi Cecilia trao cho con sự dịu ngọt, xin Đức Thánh Cha hãy mở cho con cửa Ơn Thánh. Xin cho con được thuộc về Đức Chúa KITÔ để con nên giống như vị thiên thần mà Chúa ban làm hiền thê con và xin mở con đường thiên quốc để con bước vào và quên đi tất cả dĩ vãng. Xin Đức Thánh Cha đừng trì hoãn nữa. Con tin. Và con nóng lòng tuyên xưng Đức Tin để làm vinh danh Đức GIÊSU KITÔ, Chúa chúng ta.

Cecilia đưa chồng và em chồng đến gần nơi đặt nước rửa tội. Đức Giáo Hoàng Urbano I lấy nước dội lên đầu Valeriano đang nghiêng xuống và đọc công thức rửa tội. Rồi đến lượt Tiburzio.

Cecilia khóc vì sung sướng. Trinh nữ mĩm cười và ngước đôi mắt nhìn, nhưng người ta không rõ nàng đang nhìn chồng được diễm phúc lãnh nhận ơn cứu độ hay đang nhìn một vị vô hình nào đó mà chỉ mình nàng trông thấy. .

Sau khi nghi thức rửa tội kết thúc, cộng đoàn cất tiếng hát bài Thánh Thi chúc tụng. Rồi Đức Giáo Hoàng Urbano I giơ tay ban phép lành cho mọi người. Xong mọi người đến trao hôn bình an cho hai tân tín hữu và chúc mừng hai người biết can đảm chấp nhận Chân Lý. Valeriano cảm động nói:

- Cá nhân tôi không có công gì, tôi, kẻ ngoại giáo bất hạnh chìm đắm trong lầm lạc. Tất cả công lao thuộc về vị hiền-thê khả ái của tôi. Vẻ đẹp cùng nét duyên dáng của nàng đã quyến dũ con tim trai tráng của tôi. Nhưng Đức Tin và sự trong trắng của nàng đã chinh phục tinh thần tôi. Tôi muốn trở nên giống như nàng để có thể yêu nàng và hiểu nàng hơn. Từ người nóng nảy và đam mê, nàng đã biến đổi tôi thành người mà anh chị em trông thấy: một người hiền lành và trong sạch, và tôi hy vọng, với sự giúp đỡ của nàng, tôi sẽ tiến mãi trên đường ngay nẻo chính. .

- Giờ đây con trông thấy ngài, hỡi vị thiên thần của đức trinh khiết tuyệt vời, vị thiên thần bản mệnh của hiền thê con, và con xin mĩm cười với ngài, vì ngài đang mĩm cười với con. Giờ đây con trông thấy ngài, vị thiên thần ngời sáng. . Niềm vui được trông thấy ngài vượt xa mọi cay đắng của nổi đau tử đạo. .

- Cecilia thánh thiện em ơi, em hãy chuẩn bị cho anh lãnh nhận hồng phúc tử đạo. Trên giải khăn trắng tinh này, anh muốn viết bằng máu anh tên của CON CHIÊN.

4. Quyền lực của Đức Tin và đức Trinh Khiết

Câu chuyện trên đây biểu lộ Đức Tin vô bờ của trinh nữ Cecilia. Nàng ra đi làm lễ cưới với trọn lòng tin tưởng nơi lời Đức Chúa GIÊSU phán: ”Nếu các con có Đức Tin lớn bằng hạt cải thôi, thì dù các con có bảo núi này: 'rời khỏi đây, qua bên kia', nó cũng sẽ qua, và sẽ chẳng có gì mà các con không làm được” (Mt 17,20).

Đức Tin của Cecilia đã làm được ba phép lạ. Thứ nhất, không bị bạo hành hãm hiếp. Thứ hai, trở thành vị tông đồ của người chồng ngoại giáo. Thứ ba, không bị chồng tố giác. Với Đức Tin vững mạnh, Cecilia tiến bước trong nguy hiểm. Thật ra, chỉ nguy hiểm trước mắt người đời, nhưng không nguy hiểm trước mắt Cecilia. Bởi vì, đôi mắt Cecilia hằng chăm chú nhìn Đức Chúa GIÊSU và trông thấy nụ cười của Ngài. Và Đức Tin của Cecilia đạt được điều trinh nữ chờ mong, hy vọng.

Cecilia ra đi gặp thử thách với sức mạnh kín múc từ Đức Chúa GIÊSU. Trinh nữ đứng lên từ bàn thờ và ra đi đương đầu với thử thách, chứ không phải để vào giường tân hôn hưởng lạc. Cecilia không chuyện trò với đàn ông, nhưng thân thưa cùng THIÊN CHÚA. Nàng không nương tựa vào bất cứ ai, ngoại trừ THIÊN CHÚA.

Cecilia yêu Valeriano cách thánh thiện. Một tình yêu vượt lên trên xác thịt. Hiền thê trong trắng muốn trong trắng yêu chồng nơi đời này và tiếp tục mãi mãi ở đời sau. Cecilia chẳng những muốn cho Valeriano được hạnh phúc nơi trần gian mà còn muốn cho chàng được hạnh phúc trên thiên quốc nữa. Cecilia không ích kỷ. Nàng trao tặng chồng điều có ích lợi cho chàng: sự hiểu biết THIÊN CHÚA. Nàng dám đối đầu với hiểm nguy để cứu sống chồng. Như người mẹ, Cecilia sẵn sàng chấp nhận hiểm nguy để trao ban Sự Sống cho một thụ tạo khác.

Tôn giáo chân thật không bao giờ bị son sẻ. Trái lại, trao ban nhiệt tâm cho các bậc cha mẹ thiêng liêng làm sinh ra nhiều vị thánh nhiệt thành. Trong vòng hai mươi thế kỷ qua có không biết bao nhiêu người tự nguyện sống đồng trinh để tự do yêu thương - không phải vài người - nhưng vạn vạn người, những người bất hạnh và kém may mắn.

Đã có không biết bao nhiêu người tự nguyện từ khước hôn nhân để trở thành cha, thành mẹ của vô số người bị ruồng bỏ, bị rơi vào hố thẳm tuyệt vọng hoặc sống trong cô đơn cùng khốn.

Trinh nữ Cecilia dạy một bài học: Để được trông thấy THIÊN CHÚA, cần phải sống trong sạch: ”Phúc cho ai có tâm hồn trong sạch, vì sẽ được nhìn thấy THIÊN CHÚA” (Mt 5,8).

Sống trong sạch không có nghĩa là phải sống độc thân. Có những người độc thân nhưng lại dâm-ô, trong khi có những người chồng, người vợ lại sống trong sạch. Đức trinh khiết phải được thực hành trên cả hai bình diện: thể xác và tinh thần. Sự trong trắng chính là đức trinh khiết được gìn giữ qua việc kiềm chế tính dục, trên mọi bình diện. Người trong sạch là người không buông thả trong dâm đãng thể xác. Nhưng người trong sạch còn là người không để lòng trí mình bơi lội trong những ý tưởng, phim ảnh và sách báo dâm ô. Người trong sạch luôn ý thức sự hiện diện của THIÊN CHÚA ở khắp mọi nơi: nói năng và hành động khi ở một mình cũng như lúc ở giữa đám đông người.

Nên tự vấn lương tâm: Mình có dám làm nơi công cộng điều mình đang làm trong phòng vắng không? Mình có dám nói toạc ra cho mọi người nghe những tư tưởng dơ bẩn đang sôi sục trong lòng mình không? Chắc chắn là không! Bởi lẽ không ai muốn người khác khinh chê vì mình có tư tưởng và hành động hạ cấp, đê hèn! Vậy tại sao con người chỉ sợ tiếng chê của người khác mà không sợ bị chính THIÊN CHÚA quở trách? Sao con người không cảm thấy xấu hổ vì xuất hiện trước mặt THIÊN CHÚA với tâm hồn nhơ nhuốc, nhưng lại tỏ ra e thẹn khi phải trưng bày cuộc sống bỉ ổi trước mắt loài người?

Valeriano trông thấy vị Thánh Thiên Thần Bản Mệnh của Cecilia và cũng được có vị Thánh Thiên Thần Bản Mệnh của mình. Rồi chàng đưa em trai Tiburzio về với Chúa. Valeriano được hồng phúc trông thấy Vị Thiên Thần Bản Mệnh sau khi lãnh nhận Ơn Thánh của Bí Tích Rửa Tội. Ơn Thánh làm cho chàng trở nên xứng đáng cộng với ước muốn, khiến chàng được thấy vị Thiên Thần Chúa.Thật ra, trước đó, Valeriano không phải là một chàng trai đồng trinh. Nhưng công lao của chàng ở chỗ chàng biết cởi bỏ mọi thói tục ngoại giáo, khước từ tình yêu trần tục để chấp nhận tình yêu siêu nhiên.

Về phần Cecilia, công lao cao cả của nàng ở chỗ biết yêu thương chồng bằng tình yêu hoàn toàn thiêng liêng với trái tim nguyên vẹn trinh khiết, anh hùng. Trong khi công lao lớn lao của Valeriano hệ tại việc chàng ước muốn tái sinh trong sự trong trắng hồn nhiên của thời thơ ấu, để mặc lấy áo trắng trinh khiết và bước vào Thiên Đàng.

Đức Chúa GIÊSU không từ chối bất cứ điều gì với người biết tin tưởng và chiến thắng xác thịt cùng cám dỗ. Giống như Cecilia, Đức Chúa GIÊSU ban chiến thắng cho kẻ nào biết tin tưởng và có tâm hồn trong sạch trong một thân xác trong sạch.

Đức Giáo Hoàng Urbano I nói về ơn các linh hồn được tái sinh trong đức trinh khiết qua việc tái sinh và ở lại trong Đức Chúa KITÔ. Do đó, ai ai cũng có thể đạt đến mức độ sống thánh thiện này. Phép Rửa Tội trao ban sự trinh khiết nhưng tín hữu phải biết gìn giữ đức trinh khiết bằng cách sống kết hiệp mật thiết với Đức Chúa GIÊSU, Đức Lang Quân Chí Thánh của mỗi tâm hồn.

Cuộc chiến chống lại ma quỷ và xác thịt là cuộc chiến đầy cam go. Nhưng con người không đơn độc một mình. Thánh Thiên Thần Bản Mệnh và chính Đức Chúa GIÊSU ở cùng tín hữu trong cuộc chiến. Và thế giới tiến tới hòa bình đích thực, khi những người đầu tiên xây dựng hòa bình chính là những người có trái tim trong sạch, không chấp nhận điều xấu và luôn đẩy xa điều xấu.(Radio Vatican)

Sr. Jean Berchmans Minh Nguyệt