Saturday, June 16, 2007

Những bài học của yêu thương

Sáng nay, trong những lá thư gửi tới qua đường bưu điện, tôi nhìn thấy một phong thư với địa chỉ nơi gửi là tên trường học của con mình. Thoáng giật mình.
Mới đưa con đi học sáng nay, sao họ không trao trực tiếp mà lại gửi về nhà? Có điều gì tế nhị cần nói qua thư chăng? Vội mở thư ra xem. Một tờ giấy vẽ nguệch ngoạc, liếc qua, tôi nhận ra chữ con mình. Vẫn đang hoang mang không biết chuyện gì, tôi vội đọc, rồi thở phào nhẹ nhõm, bật cười...
Số là, nhiều trường ở Úc từ năm học lớp 3 đã tổ chức những cuộc cắm trại xa nhà cho học sinh. Quan điểm giáo dục ở đây là khuyến khích con trẻ tập tính tự lập ngay từ nhỏ. Con tôi năm nay học lớp 3, được đi cắm trại ba ngày ở một vùng biển xa trường. Quí tử đi được hai ngày, chiều nay sẽ là ngày đến trường đón về. Lá thư sáng nay có lẽ được gửi vào ngày hôm qua.
Trong lá thư gửi cho cả nhà, nhóc kể về hành trình của ngày đầu tiên, được đi dạo bờ biển và xem sóng vỗ. Nhóc kể về món ăn và những trò chơi. Kèm theo là bức tranh nhóc vẽ để miêu tả căn phòng mà nhóc và các bạn nghỉ ngơi trong kỳ trại.
Nhận thư, tôi cảm thấy thú vị, như đang được đồng hành cùng con trong cuộc hành trình. Đón con về, hỏi thăm thì được biết cô giáo đã dạy các em như thế. Tôi không ngạc nhiên lắm vì từ lúc các quí tử đi học, thỉnh thoảng tôi lại được con đem về khi thì bức tranh, khi thì tấm thiệp làm tặng mẹ. Nhớ ngày tôi còn nhỏ, yêu mẹ kính cha thật nhiều nhưng chưa bao giờ biết cách bày tỏ bằng lời nói, bằng thư từ, bằng tặng phẩm, bằng tranh vẽ... như các con tôi bây giờ. Như một thói quen đã định hình, “yêu thương không cần phải nói ra bằng lời” nên cứ cảm thấy ngại ngùng khi phải thổ lộ.
Nhưng không cần phải chờ đến ngày của mẹ hay ngày của cha, mà cứ lâu lâu đám con tôi lại lui cui cắt cắt dán dán một vật gì đó và trịnh trọng đem tới bảo là quà cho mẹ. “Món quà” có thể chỉ là những hộp và mảnh giấy lắp ghép. Đơn sơ nhưng sao đáng yêu quá đỗi!
Thỉnh thoảng, nhóc lại “nịnh” những câu làm tôi mát ruột mát gan: “Dạ thưa má, sao ai cũng nói là con giống má hết. Con “lucky” (may mắn) là con giống má. Vì như vậy người ta cũng nghĩ là con tốt giống má!”. Khi tôi hoàn tất cho mấy cu cậu một công việc khó khăn, mấy nhóc la toáng: “Má là “special mum” (người mẹ đặc biệt). Má hay quá, cái gì má cũng biết làm hết!”.
Ngày tôi chuẩn bị cho nhóc đi trại, nhóc thấy tôi lui cui soạn đồ thì đến thủ thỉ rằng: “Dạ thưa má, con xin lỗi má, con biết là má phải tốn rất nhiều tiền cho con đi. Con cũng tiếc lắm, nhưng mà con thích đi quá. Con cám ơn má lắm vì má cho con đi!”.
Chao ôi, những lời nói của con đã làm tôi ấm lòng và quên đi bao nhiêu mệt nhọc. Cuộc sống đã có quá nhiều lo toan, cho dẫu có phải “nịnh” nhau một chút để... cho vừa lòng nhau thì tại sao không thể? Tôi yêu thương cha mẹ nhưng có bao giờ biết nói một câu: “Cám ơn ba má đã nuôi con khôn lớn!”.
Từ con, tôi học được một điều: yêu thương cũng cần phải được nói ra thành lời!
CHÂN TÂM (Úc Châu - Theo TUỔITRẺ Online)

Wednesday, June 13, 2007

Đừng coi trẻ khuyết tật là “món nợ đời”

Ông T.H là viên chức cao cấp của một công ty lớn, ông đi xe xịn, có nhà ở thành phố, vợ đẹp và hai đứa con xinh xắn. Ai nhìn vào cũng nghĩ gia đình ông thật hạnh phúc. Nhưng ông có một nỗi lo. Ông lo có người biết được ông còn có… cô con gái thứ ba, cô con gái bị bệnh bại não.
Cô bé do bại não nên bị liệt nhẹ một bên người. Cô bị nhốt mãi trên lầu hai, không bao giờ được xuống phòng khách. Ông cũng cấm cả nhà không ai được nói với người khác về cô con gái này. Vậy là, dù cô được cho ăn uống đầy đủ, được chăm sóc chu đáo, nhưng cô cứ như một bóng ma trong nhà. Đối với mọi người, cô không hề tồn tại. Còn đối với gia đình, cô là một món nợ.
“Chắc kiếp trước tôi làm tội tình gì nên kiếp này bị quả báo”, đó là suy nghĩ của rất nhiều bậc làm cha mẹ khi có con bị khuyết tật. Với tư tưởng đó, họ xem đứa trẻ như “món nợ đời”. Và việc đối xử thiếu công bằng với trẻ là hệ quả tất yếu.
Lo cho con quá có tốt không?
Cũng có bậc phụ huynh khi sinh ra đứa con khuyết tật, họ chỉ có thể buông tiếng thở dài: “Phận mình, mình chịu”. Họ nghĩ số phận đã an bài: “Con mình sẽ không làm được gì”. Và họ cố gắng lo cho con được đến đâu hay đến đấy. Họ làm tất cả vì con, chăm sóc con từng li từng tí để bù đắp cho sự khiếm khuyết của nó. Nhưng họ không hề biết rằng: đó là một cách giết chết sự độc lập và phát triển của con họ sau này.
D tâm sự: “Từ nhỏ mình đã rất sướng, ba má lo cho mình tất cả, từ ăn uống tắm giặt cho đến đi lại. Có khi mình muốn giúp má lặt cọng rau, bắc nồi cơm… là má la liền. Má bảo để đó cho má làm”. Dù thật ra, D chỉ bị liệt từ hông trở xuống, đôi tay của cô vẫn có thể làm được nhiều việc.
Điều đó dẫn đến hệ quả: mỗi khi gặp việc khó khăn, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cô là “tôi không làm được”, và cô nhìn mọi người xung quanh với ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ. Cô tự nhận là: “Mình không thể tự làm được việc gì cả!”.
Tương tự như D, chị T.A cũng bị liệt hai chân và cũng được cha mẹ bảo bọc hết mực. Chị cho biết: “Năm nay tôi đã 38 tuổi, nhưng hầu như tôi không đi ra ngoài từ nhiều năm nay. Tôi đã quen cách sống lẩn quẩn trong nhà, bên cha mẹ và được cha mẹ chăm lo”.
Vậy làm sao họ có thể tự lực mưu sinh? Cha mẹ dù thương con nhưng có ở đời bên con được không? Khi cha mẹ qua đời, họ sẽ sống ra sao? Giúp trẻ có thể tự lực khi trưởng thành, đó mới là cách giáo dục tốt nhất.
Một cách đối xử công bằng
Chị Võ Thị Hoàng Yến là một người khuyết tật, nhưng hiện tại chị là Thạc sĩ Phát triển Cộng đồng, Giám đốc Chương trình Khuyết tật và Phát triển, giảng viên trường Đại học Mở TPHCM.
Chị cho rằng: “Có được ngày hôm nay tôi phải cảm ơn mẹ tôi. Bà đã đối xử với tôi rất công bằng. Không hề vì cái tật của tôi mà mẹ tôi không bắt tôi làm việc. Bà vẫn phân cho tôi làm công việc nhà như các anh chị em khác. Chỉ có điều, bà chú ý những công việc gì tôi có thể làm được, không bị hạn chế bởi cái tật của mình thì phân cho tôi. Nhờ đó, tôi có được ý chí tự lập từ nhỏ. Tôi nghĩ, không có gì mình không thể làm được. Người ta lành lặn thì người ta làm bằng cách này, mình không lành lặn thì mình làm bằng cách khác”.
Còn Huỳnh Thị Nương thì cho biết: “Mẹ em rất thương em, mẹ có thể cõng em 30 cây số đến bệnh viện khám hàng tuần, mỗi đêm mẹ có thể thức trắng để xoa bóp đôi chân co rút của em. Nhưng mẹ không hề chiều em bất cứ điều gì. Cuộc sống và công việc của em thì em phải tự lo lấy, mẹ chỉ đứng từ xa theo dõi và hỗ trợ khi em thực sự cần người giúp đỡ, khi em đã cố gắng hết sức”. Nương cũng bị liệt hai chân từ nhỏ. Nhưng hiện tại, Nương là 1 trong 3 sinh viên được làm luận văn tốt nghiệp của lớp Dân số - Xã hội, khoa Địa lý, trường ĐH KHXH&NV TPHCM.
Những điển hình trên chứng tỏ rằng: trẻ khuyết tật không hoàn toàn vô dụng; với cách xử sự đúng đắn, cách chăm sóc và dạy dỗ hợp lý, trẻ khuyết tật hoàn toàn có thể sống tốt và dễ dàng hòa nhập với cộng đồng.
Tùng Nguyên (Theo DÂNTRÍ Online)

Sunday, June 10, 2007

Lễ Kính Mình Máu Thánh Chúa - Corpus Christi Sunday (Luke 9:11-17)

Bài Đọc I: Genesis 14:18-20 II: 1Cor+11:23-26
Phúc Âm Luca 9:11-17
11 Đám đông dân chúng biết thế, liền đi theo Người. Người tiếp đón họ, nói với họ về Nước Thiên Chúa và chữa lành những ai cần được chữa.12 Ngày đã bắt đầu tàn. Nhóm Mười Hai đến bên Đức Giêsu thưa Người rằng: "Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các làng mạc nông trại quanh đấy, tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn, vì nơi chúng ta đang ở đây là nơi hoang vắng".13 Đức Giêsu bảo: "Chính anh em hãy cho họ ăn". Các ông đáp: "Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá, trừ phi chính chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám dân này".14 Quả thật có tới chừng năm ngàn đàn ông. Đức Giêsu nói với các môn đệ: "Anh em hãy cho họ ngả lưng thành từng nhóm khoảng năm mươi người một".15 Các môn đệ làm y như vậy, và cho mọi người ngả lưng xuống.16 Bấy giờ Đức Giêsu cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc túng, bẻ ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho đám đông.17 Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê. Những miếng vụn còn thừa, người ta thu lại được mười hai thúng.
Chi Tiết Hay
Phép lạ Chúa hóa bánh ra nhiều là phép lạ duy nhất được thuật lại trong cả bốn Phúc Âm (Gn 6:1-15; Mt 14:13-21; Mc 6:32-44; Lc 9:11-17). Phép lạ này sẽ dẫn đến phép Thánh Thể sau này. Câu chuyện bắt đầu khi các tông đồ vừa đi rao giảng về, Chúa Giêsu muốn dành chút giờ riêng với họ. Nhưng đám đông đã làm gián đoạn những giây phút này. Chúa Giêsu đã phản ứng như thế nào?
(c.11) Chúa đã đón tiếp họ, giảng dạy cho họ về Nước Trời, và chữa lành kẻ đau ốm. Tình yêu của Chúa Giêsu được thể hiện thật rõ ràng.
(c.13) "Anh em hãy cho họ ăn". Chúa Giêsu mời gọi các môn đệ chung phần chăm sóc và nuôi ăn dân chúng. Ở đây, các môn đệ phân phát bánh và cá. Ở những lúc khác, dân chúng có thể cần những thức ăn nuôi tâm hồn như tình huynh đệ, tình thương, sự kính trọng, sự tha thứ, v.v... Tuy thế, các môn đệ không có khả năng lo cho dân chúng. Họ phải cần đến Chúa Giêsu.
(c.16) Những cử chỉ Chúa Giêsu làm trong phép lạ này--cầm bánh, tạ ơn, bẻ ra, trao đi-- cũng là những cử chỉ Chúa Giêsu sẽ làm trong bữa Tiệc Ly, và trong bí tích Thánh Thể. Vào thời kỳ Giáo Hội sơ khai, bí tích Thánh Thể được cử hành gồm các kinh nguyện của lễ Vượt Qua kết hợp với một bữa ăn cộng đoàn. Tuy nhiên, như thư thánh Phaolô gửi dân thành Corinthô (1Cor 11:17-34) đã đề cập tới, có khi lại có chia rẽ thay vì hiệp nhất trong bữa ăn, vì người giàu không chia sẻ phần ăn của mình với những khách nghèo trong bàn.
Lễ hôm nay trùng với lễ kỵ niệm Bữa Tiệc Ly của Chúa mừng vào ngày thứ Năm Tuần Thánh, nhưng không có các phần tưởng niệm về sự khổ nạn. Lễ này được mừng lần đầu tiên năm 1247 tại Liege, Bỉ. Năm 1264 Đức Giáo Hoàng Urban IV đã áp dụng cho toàn thể Giáo Hội. Nhưng phải đợi đến năm 1317 mới trở thành chính thức. Các kinh nguyện phụng vụ và Thánh Lễ được kể lại là do Thánh Tôma Aquina viết soạn, tuy không được chính thức công nhận. Nghi thức rước kiệu xuất hiện lần đầu tại Cologne năm 1279, nhưng phải cả trăm năm sau mới trở nên phổ thông tại toàn thể Âu Châu.
Một Điểm Chính: Trở nên một trong Chúa Kitô. Dự phần vào bí tích Thánh Thể là trở nên một với Chúa Kitô, và cũng là trở nên một với những người đồng bàn với ta, có thể là các tín hữu trong một nhà thờ, anh em trong nhà, hay là các bạn đồng hành trong Chúa.
Suy Niệm
1. Tôi có đang khao khát điều gì chăng? Điều gì sẽ có thể làm cho tôi hết khát?
2. Điều gì ngăn cách tôi với Chúa Giêsu? Điều gì ngăn cách tôi với anh chị em?
--------------------------------------------------
Corpus Christi Sunday
Reading I: Genesis 14:18-20 II: 1Cor 11:23-26
Gospel Luke 9:11-17
11 When the crowds learned it, they followed him; and he welcomed them and spoke to them of the kingdom of God, and cured those who had need of healing.12 Now the day began to wear away; and the twelve came and said to him, "Send the crowd away, to go into the villages and country round about, to lodge and get provisions; for we are here in a lonely place."13 But he said to them, "You give them something to eat." They said, "We have no more than five loaves and two fish--unless we are to go and buy food for all these people."14 For there were about five thousand men. And he said to his disciples, "Make them sit down in companies, about fifty each."15 And they did so, and made them all sit down.16 And taking the five loaves and the two fish he looked up to heaven, and blessed and broke them, and gave them to the disciples to set before the crowd.17 And all ate and were satisfied. And they took up what was left over, twelve baskets of broken pieces.
Interesting Details
The feeding of five thousand is the only miracle recorded by all four gospels (Jn 6:1-15; Mt 14:13-21; Mk 6:32-44; Lk 9:11-17). This signifies the importance of this miracle, which foreshadows the Eucharist. The story begins with the return of the Twelve after their mission (9:10-11). Jesus wants to spend some private time with his disciples. But this is interrupted by the crowd. How does Jesus respond to this interruption?
(v.11) He welcomes them, speaks to them about God's kingdom, and heals them. This is a concrete sign of his love.
(v.13) "Why do you not give them something to eat yourselves? "The disciples are asked to participate in the caring and "feeding" of his people. It is fish and bread here. It may also be companionship, love, respect, forgiveness, etc. Yet the disciples cannot take care of the crowd alone. Jesus' presence is vital.
(v.16) The wording here--took, blessed, broke, gave--draws our attention to the Last Supper and the Eucharist. The early Church celebrated the Eucharist by fusing the Passover liturgical prayers with a communal meal, the "agape" or love feast. However, in Corinth, it had gotten out of hand and the rich brought their own food and did not share it with those who had less. The meal, which should result in a closeness of Christians, became a means of division (1Cor 11:17-34).
This feast is a duplication of the feast of the Eucharist celebrated on Holy Thursday, but without the sorrowful associations. In 1247 it was celebrated for the first time in Liege, Belgium, but was only extended to the whole Church in 1264 by Pope Urban IV. It took until 1317 to become genuinely popular. The Office and Mass for the feast are believed to have been composed by St. Thomas Aquinas, but his authorship has never been fully proved. The Corpus Christi procession seems to have appeared in Cologne in 1279, but only became popular in the whole of Europe a hundred years later.
One Main Point: Becoming one in Christ. Our participation in the Eucharistic Banquet signifies not only our oneness with Jesus Christ, but also our oneness with the guests at that banquet, our fellow parishioners, brothers and sisters, spiritual families.
Reflections
1. Do I thirst for anything? What is it? What will satisfy my thirst?
2. What divides me from Christ, from others?