Wednesday, November 22, 2006

Quá khứ không ngủ yên

Với tôi, Sài Gòn là người bạn thân thiết, là nơi chứa đựng những kỷ niệm khó thể phôi phai. Nơi ấy, tôi đã trao anh mối tình đầu nồng thắm, mà mãi đến bây giờ, tôi vẫn luôn tự hỏi, anh còn nhớ hay anh đã quên?

Trở lại Sài Gòn sau nhiều năm xa cách, nghe lại bài hát cũ, lòng tôi lại bồi hồi nhớ về chuyện tình 10 năm trước. Không biết tự bao giờ, bài hát Cà phê một mình của Ngọc Lễ như gắn chặt vào tôi, như mối tình đầu nhiều kỷ niệm. 10 năm đã trôi qua, giờ đây, tôi đã có một mái gia đình êm ấm, thế nhưng, kỷ niệm cũ, tình yêu đầu đời, vẫn giấu chặt trong tim.

Tôi vẫn muốn mình có thể lãng quên để dành trọn vẹn tình yêu cho chồng - người đã hết dạ thương yêu mình, cho mái ấm nhỏ và tiếng cười trong trẻo của con thơ. Thế nhưng, mối tình đầu đâu dễ lãng quên, phải không anh?

Ngày ấy, tôi – cô sinh viên năm 3 Trường Đại học Kinh tế và anh – chàng sĩ quan quân đội vừa tốt nghiệp Trường Sĩ quan Lục quân 2 đang chuẩn bị lên đường ra Hà Nội tiếp tục học và phục vụ cho con đường binh nghiệp của mình. Ngày tiễn anh ra sân ga, mưa cứ rơi lả tả. Tôi muốn nói với anh thật nhiều và thật nhiều, để rồi, chẳng thể nói lên lời nào, dù chỉ là câu nói tiễn đưa thông thường nhất! Anh có hiểu cho tôi không?

Tôi vẫn nhớ như in lời nhỏ bạn thân nhắc nhở “Yêu cả con tim là chết cả con tim đấy!” Thế nhưng, làm sao chỉ yêu bằng một phần trái tim mình? Không ít lần tôi đã tự vấn mình, tôi yêu anh tự bao giờ, vì sao tôi yêu anh? Và tôi cũng không thể lý giải được cái điều tưởng chừng như rất giản đơn ấy!

Có phải vì tôi đã lý tưởng hoá hình ảnh người lính, yêu vô cùng những bài hát ngợi ca về họ, và qua anh, tôi như bắt gặp các hình ảnh ấy? Có phải vì tôi quá yêu văn thơ? Vì xuất phát điểm của anh và tôi không giống nhau? Hay gì và gì nữa? Tôi đã chẳng thể lý giải nguyên nhân vì đâu tôi đến với anh và tại sao chúng tôi lại mất nhau.

Chỉ biết rằng, tôi đã yêu anh nhiều, nhiều lắm nhưng đã chẳng làm được gì để giữ anh cho mình. Trong tình yêu, tôi ngu ngơ và khờ khạo! Để đến khi thật sự mất anh, tôi mới giật mình hoảng hốt. Trốn chạy khỏi Sài Gòn nhưng tôi làm sao có thể tự trốn chạy khỏi lòng mình, ngăn mình không nhớ về anh? Đề rồi, 10 năm sau ngày xa anh, trở lại Sài Gòn, tôi vẫn như bắt gặp hình ảnh anh, vẫn như ngày nào…

Tôi vẫn luôn tự dặn mình, phải bằng lòng với cuộc sống mới, còn tình yêu cũ, như một kỷ niệm buồn khó thể phôi pha...

HẠ LAN, Long An
Chuyện tình tự kể
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=173731&ChannelID=194

No comments: