Monday, January 29, 2007

Giá Trị Cao Quý của Tình Bạn

Một ngày kia khi tôi còn là một học sinh lớp 9 bậc Trung Học, tôi gặp một đứa bạn cùng lớp trên đường về nhà. Tên nó là Kyles. Dường như nó đang khuân tất cả sách vở của nó về nhà. Tôi thầm nhủ, “Tại sao lại có đứa khiêng tất cả sách vở về nhà vào chiều Thứ Sáu. Thằng này chắc là mọt sách.”
Tôi đã có chương trình vui chơi với bạn bè cho cuối tuần (tiệc vui và trận đá banh chiều hôm sau), nên tôi nhún vai và tiếp tục đi. Khi tôi ngoảnh lại, tôi thấy một bọn học sinh chạy ùa về phía nó. Chúng xô Kyles té xuống đất và hất tất cả chồng sách tung tóe trên mặt đường. Cặp kính cận của nó bị văng ra xa và rơi trên cỏ cách nó khoảng 3 thuớc.
Nó nhìn lên, và tôi thấy gương mặt buồn thảm của nó. Lòng tôi chùng lại, tôi chạy nhanh lại chỗ nó té, trong khi nó lồm cồm bò để tìm cặp kính cận, và tôi thấy một giọt nước mắt long lanh trong mắt nó.
Tôi lượm cặp kính đưa cho nó, và nói, “Tụi chúng nó là đồ mất dậy. Chúng đáng chết.”
Nó nhìn tôi và nói, “Ê, cám ơn bạn!” Trên mặt nó nở một nụ cười thật tươi. Một nụ cười bầy tỏ lòng biết ơn chân thật.
Tôi giúp nó lượm sách của nó lên, và hỏi xem nhà nó ở đâu. Khi được biết nó ở gần nhà tôi, tôi hỏi tại sao tôi không bao giờ thấy nó trước đây.
Nó trả lời là nó học trường tư từ nhỏ. Ðúng ra thì tôi không thích chơi với lũ học trò nhà giầu học trường tư. Chúng tôi trò chuyện trên đường về nhà, tôi giúp nó mang một số sách vở của nó. Tôi khám phá ra nó là một đứa dễ thương.
Tôi hỏi nó có muốn chơi banh với mấy đứa bạn tôi không... Nó trả lời là muốn.
Chúng tôi đi chơi với nhau suốt cuối tuần đó và càng biết Kyles nhiều hơn tôi càng thích nó nhiều hơn, và bạn bè tôi cũng đều nghĩ như vậy.
Buổi sáng Thứ Hai, Kyles lại xuất hiện với chồng sách to lớn.Tôi chặn hỏi, "Mày cứ làm thế này chắc chẳng bao lâu bắp thịt cánh tay của mày sẽ to lắm!"
Nó chỉ cười và đưa cho tôi vác giúp nửa chồng sách.
Trong bốn năm sau đó Kyles và tôi trở thành đôi bạn rất thân.
Năm cuối Trung Học, chúng tôi bắt đầu nghĩ đến Ðại Học. Kyles muốn học ở Ðại Học Georgetown, còn tôi thì muốn đi Ðại Học Duke. Nhưng tôi biết chắc là dù chúng tôi có xa nhau cả ngàn dặm cũng không có trở ngại gì, chúng tôi sẽ mãi mãi là bạn thân.
Nó muốn học thuốc để làm bác sĩ, còn tôi có học bổng thể thao (football), tôi sẽ theo ngành thương mại.
Cuối năm Lớp 12, Kyles đậu thủ khoa trường tôi. Tôi trêu chọc nó là một đứa chỉ biết học gạo mà thôi.
Nó phải chuẩn bị một bài diễn văn cho Lễ mãn khóa. Còn tôi hài lòng vì mình không phải đứng lên trước đám đông.
Ngày Mãn Khóa, tôi thấy Kyles, trông nó thật đẹp trai. Nó đúng là một đứa thành công trong các năm học ở bậc Trung Học.
Nó sắp hàng đi ra và trông nó có vẻ đạo mạo và trí thức với cặp kính cận.
Nó có rất nhiều bạn gái, và lũ con gái đứa nào cũng thích nó. Ðôi khi, chính tôi đã ghen tị với nó.
Hôm nay là một trong những ngày tôi thấy nó có vẻ lo ngại về bài diễn văn. Do đó tôi vỗ lưng nó và nói, "Ê! Bồ tèo, bồ sẽ nói hay lắm!"
Nó nhìn tôi với cái nhìn - một cái nhìn hết sức biết ơn - và mỉm cười. "Cám ơn bồ", nó nói.
Lúc bắt đầu bài diễn văn, nó hắng giọng và nói, "Ngày mãn khóa là lúc phải cám ơn tất cả những ai đã giúp chúng ta qua khỏi được những năm tháng khó khăn. Cha mẹ chúng ta, thầy cô chúng ta, anh chị em chúng ta, có thể là một ông bầu đội banh... nhưng trên hết là những người bạn của chúng ta."
Tôi lên đây để nói với các bạn rằng khi chúng ta kết bạn với một ai, thì chúng ta là món quà vô giá đối với người ấy. Tôi sắp kể cho các bạn một câu chuyện.
Tôi nhìn bạn tôi ngạc nhiên trong khi Kyles kể lại câu chuyện của lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau.
Nó đã toan tính tự tử cuối tuần đó vì những sự trêu chọc của đám học sinh trường công đối với nó.
Nó đã mang hết sách vở về nhà vì nó không muốn mẹ nó phải vào trường để dọn dẹp cái tủ locker của nó.
Nó nhìn tôi chăm chăm và mỉm cười với tôi. "Tôi hết sức biết ơn vì tôi đã được cứu sống. Bạn tôi đã cứu tôi khỏi cái chết yểu và khó giải thích lý do."
Tôi nghe được tiếng ồ trong đám đông học sinh trong khi đứa học trò đẹp trai và được nhiều người quý chuộng kể lại giờ phút yếu lòng nhất của nó.
Tôi thấy bố mẹ nó nhìn tôi và cười với tôi, cũng cái nụ cười biết ơn đó. Mãi đến lúc đó tôi mới ý thức được ảnh hưởng sâu xa của việc làm của tôi.
Xin đừng bao giờ coi thường quyền lực của hành động của các bạn. Chỉ với một cử chỉ nhỏ, bạn có thể thay đổi cuộc đời của một con người. Cho tốt đẹp hơn hay tệ hại hơn.
Thiên Chúa đặt để chúng ta vào cuộc đời của kẻ khác để ảnh hướng đến họ nột cách nào đó. Xin hãy tìm thấy Chúa trong mọi người.
"Bạn bè là những thiên thần nâng nhấc chúng ta giậy khi đôi cánh của chúng ta không còn biết bay."
Không có khởi đầu, không có kết cuộc...
Hôm qua là lịch sử của dĩ vãng.
Ngày mai là những gì bí ẩn.
Ngày hôm nay mới chính là quà tặng.
Hãy làm một cái gì cho một người xa lạ, biết đâu người đó sẽ trở nên bạn hiền và chúng ta giúp cho họ cải tiến được cuộc đời.
John E. Lierheimer II
Bùi Hữu Thư phỏng dịch (Vietcatholic News)

No comments: