Sunday, December 24, 2006

Giáng sinh vui vẻ con nhé!

“Ta sẽ không bao giờ quên con đâu”, ông lão nói với chú chó, nước mắt chảy dài trên gò má đã sạm, “Ta già rồi, không còn chăm sóc ngươi được nữa”. Tiffy nghiêng đầu nhìn chủ, sủa gâu gâu. Nó vẫy đuôi suy nghĩ: “Ông chủ nói gì vậy nhỉ?”. “Ta còn không lo được cho bản thân nữa, nói chi là lo cho ngươi”. Ông lão hắng giọng rồi rút khăn tay ra hỉ mũi thật mạnh.
“Ta sắp phải vô viện dưỡng lão sống nên không thể đem con theo cùng. Con biết rồi đấy, ở đó người ta chỉ chứa người chứ không chứa chó”, ông lão lê tấm lưng còng do tuổi tác đến bên Tiffy, vuốt ve nó: “Đừng lo, con ạ. Chúng ta sẽ tìm được một gia đình mới. Chúng ta sẽ tìm được một mái ấm mới cho con”. Nghỉ một lát, ông nói thêm: “Con đẹp thế này, làm sao không tìm được một gia đình mới cho con. Ai cũng sẽ cảm thấy tự hào nếu có được một chú chó đẹp như con”.
Tiffy vẫy đuôi rối rít, chạy tới chạy lui trong bếp. Trong thoáng chốc, cái mùi quen thuộc của ông cụ quyện với mùi dầu mỡ trong bếp tạo cho nó một cảm giác ấm áp. Nhưng rồi cảm giác sợ hãi trở lại với nó. Nó đứng yên như trời trồng, đuôi thõng xuống giữa hai chân sau.
“Lại đây nào”. Khó khăn lắm ông cụ mới khuỵu gối được xuống nền nhà và kéo Tiffy lại gần, đầy âu yếm. Ông cột quanh cổ chú chó sợi ruy băng có gắn một cái nơ đỏ thật lớn và kẹp vào đó một mảnh giấy nhỏ. Tiffy thắc mắc trong đầu: “Không biết ông chủ nói gì trong đó?”.
“Trên mảnh giấy có viết như vầy”, ông cụ đọc to lên, “Chúc Giáng sinh vui vẻ! Tôi tên là Tiffy. Buổi sáng tôi thích cơm nguội. Buổi tối thì tôi thích gặm một chút xương. Chỉ cần như vậy thôi. Tôi chỉ ăn hai bữa mỗi ngày. Đổi lại, tôi sẽ là người bạn trung thành nhất của gia đình quí vị”.
“Gâu, gâu”. Tiffy cảm thấy bối rối, đôi mắt nó nhìn van xin, “Chuyện gì đang xảy ra?”.
Ông cụ lại hỉ mũi mạnh vào chiếc khăn tay. Rồi ông vịn vào một chiếc ghế để gượng đứng dậy. Ông cài nút áo khoác, nắm lấy sợi dây dắt chú chó và nói nhẹ nhàng: “Đi nào, anh bạn”. Ông mở cửa, một làn gió lạnh thổi ùa vào, rồi ông bước ra ngoài, kéo theo chú chó đang bước đằng sau. Hoàng hôn đang buông dần. Tiffy trì lại. Nó không chịu đi.
“Thôi nào, đừng làm khó ông, con à. Ta hứa với con là con sẽ sung sướng hơn khi ở với ta”.
Ngoài đường vắng lặng. Ông cụ và chú chó lầm lũi bước trong buổi chiều mùa đông. Tuyết bắt đầu rơi.
Đi một lúc lâu, họ đến trước một ngôi nhà cổ, xung quanh nhà có nhiều cây to đang đung đưa rì rào trong gió. Run người trong giá lạnh, họ quan sát ngôi nhà. Ánh sáng mờ như trang hoàng thêm cho các khung cửa sổ, trong làn gió vang vang âm thanh của một bài hát Giáng sinh.
“Đây sẽ là một mái ấm tốt cho con”, ông cụ nghẹn lời. Ông cúi người xuống và mở dây cho chú chó, nhẹ nhàng mở cửa để cánh cửa không rít lên. “Đi đi. Bước lên bậc thềm rồi cào chân lên cửa”.
Tiffy e ngại nhìn vào ngôi nhà rồi quay lại nhìn chủ, rồi lại nhìn về ngôi nhà. Nó không hiểu gì cả “Gâu gâu”.
“Nào”. Ông già đẩy chú chó và nói bằng giọng khô khan: “Ta không còn có ích cho ngươi nữa. Đi đi”.
Tiffy cảm thấy bị tổn thương. Nó nghĩ rằng chủ không còn thương nó nữa. Nó không hiểu rằng thật ra ông rất thương nó nhưng ông không thể lo cho nó được nữa. Chú chó lảo đảo đi về phía ngôi nhà và bước lên bậc thềm. Nó đưa một bàn chân lên cào vào cánh cửa và sủa “Gâu, gâu. Gâu, gâu”.
Nó quay lại nhìn, thấy chủ nép vào sau một thân cây. Vừa lúc có ai đó trong nhà vặn nắm cửa. Một chú bé xuất hiện, ánh sáng ấm áp từ trong nhà toa sáng xung quanh chú bé đang đứng ở lối ra vào. Vừa nhìn thấy Tiffy, chú bé vung cao hai tay lên trời và vui sướng reo lên: “Ba mẹ ơi, ra mà xem quà của ông già Noel này”.
Nấp sau gốc cây, qua đôi mắt đẫm lệ, ông cụ nhìn thấy mẹ của cậu bé đọc mảnh giấy. Bà nhẹ nhàng kéo Tiffi vào nhà. Mỉm cười mãn nguyện, ông cụ đưa tay áo lạnh và ẩm lên chùi mắt, rồi ông biến mất vào màn đêm, thì thầm: “Giáng sinh vui vẻ nhé con”.

Christa Holder Ocker _ THẢO LÊ dịch (TUỔITRẺ ONLINE)

No comments: