Friday, November 17, 2006

Chuyện nhà kiến của con

Ngày ấy, sau hai năm suy nghĩ, đắn đo, tôi đã có một quyết định sai lầm trong cuộc đời: kết hôn với một người đàn ông có ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của mình, nhưng lại không phải là người tôi yêu thương.

Đương nhiên là tôi không thể có hạnh phúc. Cuộc hôn nhân tính toán đã khiến tôi chai lạnh cảm xúc. Một bé gái ra đời không khiến tôi vui mừng. Rồi ít lâu sau, chồng tôi mất đột ngột trong một chuyến công tác ở nước ngoài, cả cú sốc này cũng không khiến tôi thấy mình đau khổ.

Từ đó chỉ còn tôi và bé Gia An, con gái tôi. Căn nhà đã lạnh lại càng lạnh hơn. Với tôi, việc chăm sóc, nuôi dạy trẻ con là một công việc vướng bận và rắc rối. Tôi thuê một chị giúp việc để rảnh tay chân với việc trông con. Sau giờ làm việc, tôi tự do đi chơi với bạn bè, có khi còn ở lại luôn trong cơ quan. Con bé rất ngoan, quấn quít chị giúp việc và không hề đòi hỏi gì ở mẹ.

Thế nhưng, mỗi lần về nhà nhìn thấy nó là tôi lại thấy bực bội, chỉ một câu hỏi của nó cũng có thể làm tôi nổi cáu, quát mắng to tiếng, nặng lời. Trong tôi lúc ấy, con bé là một hàng rào lớn cản trở tự do, một rắc rối cho cuộc sống riêng tư và cản trở những toan tính tiếp theo cho cuộc đời. Tôi là một phụ nữ thành đạt ở tuổi 30, tôi sẽ dễ dàng biết bao để tìm một mái ấm gia đình nếu không có nó.

Rồi tôi lại đứng trước một sự cố lớn: cơ quan tôi làm việc có nguy cơ phá sản. Tôi không mất nhiều thời gian để đi đến một quyết định: theo một người đàn ông vẫn theo đuổi tôi ra nước ngoài định cư và cho bé Gia An về ở với bà ngoại. Mỗi tháng gửi về ít tiền là đủ để lương tâm tôi không phải cắn rứt.

Sắp xếp mọi việc xong, tôi cho chị giúp việc nghỉ. Hôm nay chỉ có tôi và con bé ở nhà. Tôi nấu cơm tối, dự định ăn với con bữa cuối cùng, sáng mai sẽ đưa nó về ngoại. Dọn cơm xong, gọi mãi không thấy nó đâu, cơn giận trong lòng tôi lại được dịp bùng lên. Tìm khắp trong nhà, ngoài sân, cuối cùng tôi thấy nó đang ngồi thu lu ở ngoài cổng.

Thấy tôi đến nơi, con bé vừa luống cuống đứng lên thì tôi đã cho nó cái tát đến ngã quị xuống. “Mày làm cái gì thế hả?” - tôi quát. Con bé vừa nức nở lau nước mắt vừa chỉ lên tường: “Mẹ ơi, bọn kiến mẹ đang mang con đi tránh bão, mẹ ạ”. Nhìn lên tường theo tay con bé, tôi thấy những con kiến đen đang ôm những cái trứng trắng thật to bò đi nặng nề. Gia An như đã quên cái tát, nắm tay tôi giảng giải: “Con mang trứng là kiến mẹ, con mang thức ăn là kiến bố, kiến anh, kiến chị đấy mẹ ạ. Chúng dọn tổ lên cao tức là ngày mai có bão mẹ ạ”.

Hình ảnh con kiến mẹ ôm cái trứng trắng to tướng trên lưng đánh mạnh vào tâm trí tôi. Tôi chưa hết sững sờ thì Gia An đã ôm lấy tôi khóc oà: “Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con. Con kiến cũng mang con nó đi cùng đấy mẹ. Tối nào con cũng đứng trước cửa phòng mẹ mà không dám vào ngủ cùng, hôm qua con nghe mẹ nói điện thoại là sẽ đưa con về ngoại rồi đi nước ngoài.

Mẹ ơi, nếu mẹ gặp khó khăn thì con sẽ cùng với mẹ vượt qua mà”. Lần đầu tiên, tiếng khóc và những lời nói của con gái khiến tôi rùng mình. Con tôi mới có tám tuổi, những chuyện về gia đình nhà kiến, việc đã là mẹ thì không thể bỏ con đáng ra phải do tôi dạy nó. Vậy mà…

Tôi xoa đầu, vỗ nhè nhẹ vai con rồi nắm tay dắt nó vào nhà. Hình như đây là cử chỉ âu yếm đầu tiên tôi dành cho nó. Bữa cơm tối vẫn còn nóng. Vui sướng vì được mẹ âu yếm, con bé ăn nhanh rồi chợt ngừng lại nhìn tôi khẩn khoản: “Mẹ ơi, tối nay cho con ngủ với mẹ nhé”. Tôi gật đầu.

Đã lâu lắm, tôi không còn nhớ lần cuối tôi ngủ chung với con là ngày nào. Sau một hồi ríu rít, con bé ngủ say. Dưới ánh đèn vàng, lần đầu tôi nhìn kỹ con gái mình, gương mặt nó giống tôi như tạc. Chỉ có sự chịu đựng, tính kiên nhẫn và bao dung mà con bé thể hiện là không giống tôi, không phải học từ tôi. Vậy thì mẹ sẽ học từ con, Gia An ơi. Thật lạ lùng khi chính con đã dạy cho mẹ bài học về tình mẫu tử.

Tôi hủy bỏ mọi toan tính, hủy bỏ cuộc hôn nhân kèm chuyến định cư nước ngoài. Tôi lại đến cơ quan, xem xét toàn bộ tài liệu liên quan, tổ chức lại bộ máy nhân sự. Một tháng sau, cơ quan tôi lùi ra được khỏi bờ vực phá sản. Câu chuyện về đàn kiến của con tôi tối đó đã thật sự làm thay đổi cuộc đời tôi.

Cảm ơn con, Gia An.

NGUYỄN THỊ NGỌC HẰNG (huyện Bắc Bình, tỉnh Bình Thuận)
Những câu chuyện làm thay đổi cuộc sống
http://www.tuoitre.com.vn/Tianyon/Index.aspx?ArticleID=172932&ChannelID=194

No comments: