Tuesday, June 19, 2007

Lời nhắn cho đời

Anh bị ung thư giai đoạn cuối. Bác sĩ nói anh có thể chỉ sống được vài tháng nữa. Anh biết điều ấy và quỹ thời gian còn lại của anh thật ít ỏi. Nhưng hễ vợ con vào thăm anh trong bệnh viện, họ chỉ thấy ở anh sự vui vẻ, lạc quan yêu đời.
Các con anh không hề biết rằng anh mắc trọng bệnh. Vào viện thăm anh, chúng vẫn khoe với anh hôm nay học được cái gì, được điểm mấy... Mỗi tối anh lại ghi mọi chuyện vào nhật ký.
Những ngày cuối cùng khi biết mình không còn sống được bao lâu nữa anh tâm sự với vợ rằng dù trong bất cứ hoàn cảnh nào vẫn phải dạy dỗ con nên người. Anh luôn muốn truyền sự lạc quan cho bọn trẻ, coi đấy như một minh chứng rằng nếu biết sống lạc quan thì sẽ vượt qua được mọi khó khăn.
Ngày anh đi, bọn trẻ mới được biết sự thật. Mẹ của chúng đưa cho chúng cuốn nhật ký anh viết, với biết bao nhiêu điều yêu thương anh dành cho chúng, trong đó anh luôn nhắc nhở, dạy bảo chúng rất nhiều điều trong cuộc sống.
Đã gần mười năm sau ngày anh mất, những đứa trẻ trong nhà anh đều rất ngoan ngoãn, học giỏi. Nhật ký người cha để lại như một cuốn cẩm nang sống cho những đứa con, những lời nhắn của anh cho người thân ở lại như những lời nhắn cho đời, luôn có ý nghĩa.
Như có một đoạn trong đó anh viết: "Chú dế mèn đã có lúc mắc thói tự kiêu, tự đại nên bị bác xén tóc xén mất râu và cuối cùng chú hiểu ra rằng trong cuộc đời này điều cần hơn là sự khiêm tốn. Bố cũng muốn các con học chú dế mèn nhỏ kia".
Nguyễn (Theo DÂNTRÍ Online)

No comments: